Thoát Khỏi Trái Đất

Chương 96

Trong hồ sơ này có hai tấm ảnh, một trong số đó là lúc Kim Cảnh mới vào bệnh viện tâm thần, quần áo bệnh viện rất vừa vặn với hắn, điều này cho thấy tình trạng thể chất của hắn ta lúc đó không tệ lắm.

Ngoại hình của bác sĩ Kim không quá nổi bật nhưng hắn có đường nét khuôn mặt đoan chính và dễ nhìn. Tuy tuổi chưa lớn nhưng lại có khí chất chững chạc, và tràn đầy tinh thần chiến đấu.

Một bức ảnh khác được chụp sau khi hắn nhập viện không lâu, lúc này hai má hắn hóp lại, thân hình gầy gò, quần áo bệnh nhân mặc trên người rộng thùng thình, cơ thể hắn gầy sọp hẳn ra. Hai bức ảnh hoàn toàn tương phản nhau, chỉ cần nhìn cũng biết trong khoảng thời gian ở trong bệnh viện tâm thần hắn đã chịu tàn phá cỡ nào.

Đám ác ma này không chỉ tàn phá thân thể hắn mà còn khiến cuộc đời chàng trai trẻ kia trở nên thăng trầm. Thiệt hại khủng khiếp nhất là về tinh thần – trong bức ảnh thứ hai, có thể dễ dàng phát hiện trạng thái tinh thần hắn kém hẳn ra, thần sắc hệt như một tên điên.

Hồ sơ của bệnh viện tâm thần rất thực tế và không che giấu sự bình yên – suy cho cùng, đây là khu vực vong linh chứ không phải thế giới thực.

Lúc Kim Cảnh lên 5 tuổi, cha hắn bị trầm cảm và nhảy lầu tự sát. Khi lớn lên, hắn trở thành bác sĩ và làm việc trong bệnh viện, tay nghề bác sĩ của hắn rất tốt nên con đường thăng chức vô cùng rộng mở. Lúc này, hắn lại vô tình phát hiện có một giao dịch phi pháp diễn ra giữa chủ nhân bệnh viện và bệnh viện tâm thần.

Bác sĩ Kim Cảnh – người có tinh thần trọng nghĩa đã bí mật thu thập bằng chứng chứng minh ông chủ bệnh viện phạm pháp nhưng hắn không biết rằng mình đã rơi vào bẫy.

Đột nhiên, người ta phát hiện ra một số tai nạn phẫu thuật có liên quan đến hắn. Sau đó, hắn được chẩn đoán mắc bệnh tâm thần phân liệt nặng và được đưa vào bệnh viện tâm thần.

Nhưng kế hoạch điều trị trong hồ sơ giống một kế hoạch khiến một người bình thường phát điên hơn.

Kim Cảnh tuy không còn người thân nào nữa nhưng hắn còn có những mối quan hệ bạn bè tốt, xuất phát từ nhiều nguyên nhân, khiến hắn phát điên mới là biện pháp an toàn nhất.

Để làm được điều này quả thực không khó, người bình thường sớm muộn gì cũng sẽ phát điên nếu bị nhốt vào bệnh viện tâm thần.

Bác sĩ đã lợi dụng chứng trầm cảm của cha Kim Cảnh làm vũ khí tấn công vào sự tự tin của hắn và khiến hắn tin rằng mọi thứ hắn nhìn thấy đều là giả. Hắn được cho uống nhiều loại thuốc khác nhau, sử dụng liệu pháp sốc điện và bị nhốt chung với những bệnh nhân hung ác. Tuy vậy, ý chí của hắn quá mạnh mẽ nên hắn không thực sự trở thành một tên điên.

Sẽ rất nguy hiểm nếu không thể kiểm soát được hắn ta và khiến hắn biến mất quá nhanh sẽ gây rắc rối. Lâm vào đường cùng, bệnh viện tâm thần quyết định phẫu thuật cho hắn.

Đường Nghiên Tâm không biết công nghệ thế giới này tiên tiến đến mức nào và nó có thể đảm bảo tính an toàn khi phẫu thuật hay không. Nói chung là, trong sự hiểu biết của cô thì các các ca phẫu thuật liên quan đến não được dán nhãn là ‘rất nguy hiểm’. Sau khi trở thành vong linh, cô biết được rằng một người sau khi chết sẽ có đoạn thời gian linh hồn chưa kịp tiêu  tán, lúc này hồn thể sẽ ẩn trú trên trán.

Nghĩ lại cuộc phẫu thuật làm cho Kim Cảnh vốn dĩ cũng không phải vì chữa khỏi cho hắn, mà là biến hắn biến thành kẻ điên. Chỉ cần lý do phẫu thuật chính đáng thì chết trên bàn mổ còn hơn là chết ngoài ý muốn. Nói là phẫu thuật cho hoa mỹ nhưng nói trắng ra là làm một thí nghiệm lâm sàng, khai thác hắn đến giá trị cuối cùng.

Cuối cùng, cuộc phẫu thuật tưởng chừng rất khó thành công thì lại ‘thành công’.

Thật đáng tiếc là Kim Cảnh đã sống sót, nhưng hắn đã bị bệnh tâm thần sau ca phẫu thuật – hắn dường như trở thành một người hoàn toàn khác. Trước đây, hắn là người hiền lành, thận trọng và có ý chí kiên cường, nhưng sau khi phẫu thuật lại trở nên rất hung hăng, bốc đồng và rụt rè khi không bị khiêu khích. Ngoài những thay đổi về tính cách, hắn còn gặp vấn đề về tinh thần.

Hắn cảm thấy thời gian là một vòng tuần hoàn vô hạn và nó sẽ không bao giờ tiến về phía trước. Thế giới là một dải Mobius rộng lớn. Mỗi lựa chọn của con người có vẻ khác nhau nhưng thực tế nó là một phần của quá trình phát triển đã được thiết lập trước.

Theo logic của hắn, mọi nỗ lực của du khách đều vô nghĩa. Nếu không thể nhìn thấy toàn cảnh thế giới này mà chỉ biết tiến về phía trước thì vĩnh viễn không cách nào thoát khỏi dải Mobius. Cho dù bây giờ Đường Nghiên Tâm đã rất gần với sự thật, sau khi xem xong hồ sơ có thể lập tức đi tìm boss chủ khu vực thì có khả năng tìm thấy cánh cổng ra. Nhưng điều này không có nghĩa là cô sẽ tách khỏi dải Mobius mà chính sự cố gắng, nỗ lực của cô đã góp phần tạo ra một vòng lặp tuần hoàn mới.

Nó giống như những gì đã xảy ra với ‘Đường’.

Đường Nghiên Tâm: “Cái quái quỷ gì thế…”

Cô lấy hai bức ảnh ra đưa cho Bạch Hạo Vũ: “Hãy nhìn thật kỹ hai khuôn mặt này và khắc ghi vào trực giác của anh. Việc duy nhất anh phải làm tiếp theo là đảm bảo rằng dù thời gian trôi qua anh cũng sẽ không quên chúng. Sáng mai, trong tích tắc nhìn thấy hắn thì anh phải kiên định, mạnh mẽ nói với tôi là: Mau bắt lấy hắn, hắn biết ba chữ.”

Bạch Hạo Vũ: “…”

Tiêu Hữu Phàm vỗ vỗ bả vai anh ta: “Cố lên!”

Bạch Hạo Vũ biết rằng trực giác mình còn đáng tin cậy hơn manh mối trong bệnh viện tâm thần, và anh ta cũng tin vào trực giác của mình. Tuy nhiên, anh ta có một chuyện vẫn chưa chắc chắn lắm: “Không phải tôi bi quan đâu nhưng thật sự đây có thể là lần duy nhất chúng ta gần với ba chữ nhất. Các người thật sự phải chờ thời gian lặp lại à, không lập tức rời khỏi khu vực luôn hả?”

Tiêu Hữu Phàm: “Một đoàn người vào khu vực nhưng chỉ một số ít có thể rời đi được. Tôi là một kẻ hèn nhát nhưng sẽ không bao giờ bỏ rơi đồng đội của mình. Anh không cần dò xét nữa, mặc kệ ý định của anh là muốn một mình rời đi hay là cứu người nhưng có em gái tôi ở đây, lựa chọn cuối cùng của anh vẫn sẽ là cứu người. Khu vực này rất đặc biệt, nếu chúng tôi để anh rời đi trước đồng nghĩa với việc mất đi đồng đội của mình mãi mãi, xin hãy hiểu cho.”

Bạch Hạo Vũ: “Tôi không phải là người sẽ bỏ rơi đồng đội của mình mà đi.”

Tiêu Hữu Phàm: “Rất tốt, chúng ta đã nhất trí vậy nhé.”

Bạch Hạo Vũ: “…”

Sao tự nhiên lại có cảm giác người này không tin mình lắm nhỉ, nhìn bề ngoài có vẻ thân thiện nhưng cậu ta lại rất đề phòng người khác.

Những trang cuối cùng của hồ sơ mô tả cái chết của Kim Cảnh. Hắn ta sống trong bệnh viện tâm thần hơn ba năm và cố gắng trốn thoát nhiều lần, do cảm giác về thời gian và không gian bị rối loạn nên hắn chẳng thể nào chạy trốn khỏi bệnh viện thành công. Một ngày nọ, hắn ta được đặt lên bàn mổ trong nỗi sợ hãi và các bệnh nhân đều biết điều này có nghĩa là gì. Sau khi trái tim ngừng đập, chấp niệm của hắn vẫn chưa thể tiêu tan,  và thế là bệnh viện tâm thần địa ngục đã trở thành khu vực vong linh.

Đương Nghiên Tâm lật lại mấy trang trước, cô chỉ vào một đoạn và đọc cho họ nghe: “Lúc hắn chế tác món đồ nhỏ từ gốm đã làm ra một cái vòng tay theo kiểu dáng của dải Mobius và đeo nó suốt. Nếu nó bị vỡ, hắn sẽ làm ngay một chiếc mới. Nếu không có chiếc vòng tay, hắn thường sẽ rất gắt gỏng.”

Bạch Hạo Vũ: “Cô cảm thấy ba chữ có liên quan đến vòng tay này?”

Đường Nghiên Tâm: “Tôi có hai giả thiết: Một, gi3t chết bốn chữ, ba chữ sẽ xuất hiện. Hai, nếu mang nó vào không gian gương, ba chữ tức khắc xuất hiện.”

Khả năng tiếp nhận chuyện du khách sẽ giết boss của Bạch Hạo Vũ rất cao, mỗi lần hắn vào khu vực vong linh sẽ xuất hiện những du khách lợi hại, mục tiêu của họ không chỉ dừng lại ở việc có thể an toàn rời khỏi khu vực mà còn phải vừa rời khỏi mà vừa lấy được Trái Tim Vong Linh.

Tiêu Hữu Phàm: “Nói như vậy, sẽ không xuất hiện tình huống gi3t chết bốn chữ mới có thể rời khu vực, thế nên anh cảm thấy giả thiết thứ hai khá phù hợp với thiết lập của ba chữ.”

Bạch Hạo Vũ: “Hiện giờ chúng ta đi tìm bốn chữ à?”

Trên các tệp hồ sơ cũng có đánh số phòng bệnh. Đường Nghiên Tâm nhớ kỹ những phòng bệnh nhân khác đều được đánh số không giống với phòng của Kim Cảnh, mà phòng số 23 khu 3 là 0, trong phòng này không có ai cả.

Vậy chỉ còn căn phòng cách ly nhốt tên ngụy trang cây nấm.

Không biết hắn còn ở trong đó hay không, nhưng xác suất không ở rất lớn.

Kết quả nằm ngoài sự mong đợi của Đường Nghiên Tâm, hắn ta vẫn ở đó.

Khi Đường Nghiên Tâm nhìn vào bên trong từ song cửa sổ để quan sát, thì boss chủ khu vực đang đứng giữa phòng giam, hất cằm khinh bỉ nhìn cô, hắn cao cao tại thượng, ngạo mạn như mình là đấng tối cao, khinh thường đặt nhân loại nghèo hèn vào mắt mình.

Người đàn ông gầy gò này lộ ra khí chất hoàn toàn khác so với lúc giữa trưa, dường như muốn làm cho khung cảnh trở nên sôi động hơn, hắn mở miệng trịch thượng nói: “Đừng nghĩ đến chuyện sẽ rời đi…”

Đường Nghiên Tâm nhướng mày: “Ồ, con chuột cống hôi hám rốt cuộc cũng ngừng giả vờ rồi?”

Lúc làm boss chủ khu vực Kim Cảnh đã gầy hơn xưa một chút nhưng vẫn có thể nhìn ra được, chính là hắn không sai.

“Cô thật to gan.”

Kim Cảnh hơi tức giận.

“Cảm ơn lời khen của mày nhưng tao cũng không to gan mấy. Chủ yếu là lá gan của mày quá nhỏ, nhỏ hơn cả gan chuột. Còn gan tao ấy à, nó lớn tới mức khiến cho mày giật nảy mình.”

Đường Nghiên Tâm: “Tao đoán chìa khóa phòng cách ly đều nằm trên người mày đúng chứ? Mày chắc chắn rằng chỉ cần mày không ra thì tao không cách nào bắt mày được đúng chứ? Vậy thì mày đã nghĩ sai rồi! Mở to hai mắt ra mà nhìn xem, đây là cái gì?”

Kim Cảnh không nói được lời nào, hắn trơ mắt nhìn chiếc vòng tay giấu kỹ của mình đang bay ra ngoài, chỉ có thể kinh ngạc hét lên: “Sao nó lại ở chỗ cô?”

Đường Nghiên Tâm khá bực bội khi không thể dùng vũ lực trong khu vực.

Đối thủ là một boss khu vực có giá trị vũ lực thấp, muốn cướp chiếc vòng tay của hắn thì khó đến mức nào? Mặc dù các cánh cửa trong khu vực gần như không thể phá hủy, nhưng song cửa sổ quan sát là một ngoại lệ, và nó còn có chức năng truyền đồ mà không cần mở cửa. Sợi tơ của Đường Nghiên Tâm có thể xuyên qua song cửa sổ quan sát, cho nên rất dễ dàng khi muốn rút vòng tay ra.

Sau khi lấy được chiếc vòng tay, Đường Nghiên Tâm cũng không đi vào thư viện ngay. Bây giờ là 4 giờ 43 phút, trong khu hoạt động sẽ xảy ra sự kiện tử vong ngẫu nhiên, phải đợi thêm 17 phút nữa mới có thể đi vào, nếu không sẽ không an toàn.

Sau khi đánh mất chiếc vòng tay, Kim Cảnh vô cùng an tĩnh, hắn vẫn không phát ra tiếng động nào.

Trận chiến mà Tiêu Hữu Phàm tưởng tượng đã không xảy ra, cho đến khi bọn họ tiến vào thư viện, vẫn không có động tĩnh gì từ boss, tựa như người này không tồn tại. Cậu ta cảm thấy hơi kỳ lạ, đương nhiên có vấn đề gì thì trực tiếp hỏi Đường Đường.

Đường Nghiên Tâm: “Hắn ta ra ngoài để chết à? Tôi đoán quy tắc cấm hắn ta tấn công trực tiếp vào con người. Một khi danh tính của hắn ta bị bại lộ, hắn chỉ có thể bị tàn sát… Đã trốn không kịp thì hắn cũng sẽ không ra để cống nạp Trái Tim Vong Linh đâu.”

“Thật đáng tiếc.” 

Tiêu Hữu Phàm nói: “Nếu hắn chịu ra ngoài, vậy thì có thể giành được hai Trái Tim Vong Linh trong một khu vực rồi.”

Nói đến đây, Đường Nghiên Tâm cũng cảm thấy có hơi hối hận.

Bạch Hạo Vũ: “…”

Hai người cảm thấy mình đã thắng rồi phải không?

Quyển sách gương đã không còn ở vị trí ban đầu nữa, hiển nhiên đã bị Kim Cảnh giấu đi rồi. May mắn thay có Bạch Hạo Vũ ở đó, bọn họ không mất bao lâu đã tìm được quyển sách gương ẩn giấu ở một nơi bí mật. Đúng như dự đoán, dấu vết mà Đường để lại đã được xóa sạch.

Đường Nghiên Tâm đặt chiếc vòng tay xuống đất.

Một luồng ánh sáng xanh lục tỏa ra từ chiếc vòng tay gốm, sau đó nó lan rộng thành một thông đạo hình tròn có đường kính 1 mét – là luồng ánh sáng xanh quen thuộc! Không sai, chính là cánh cổng ra.

=……=

【Nếu anh Lộ không chết thì chủ kênh đã rời khu vực thành công rồi】

【Thời gian lặp lại phát sinh ra quá nhiều biến số, ai biết được sẽ xảy ra cái gì đâu!】

【Mọi người phải tin tưởng Tiểu Bạch, cũng phải tin tưởng Đường Đường. 】

【Để tôi đoán xem còn dư một giờ Đường Đường đáng yêu sẽ làm những gì đây ~~~】
Bình Luận (0)
Comment