Thoát Khỏi Trò Chơi Chết Chóc

Chương 44

Tiếu Kha Ngải vừa dứt lời, Tô Nguyệt Lịch phía trước lập tức quay đầu lại, nhìn cậu ta rồi cười nói: “Đứa nhỏ? Làm gì có đứa nhỏ nào, căn nhà ma này làm gì có quỷ chứ.”

“…”

Hà Tiểu Trừng thầm nói: “Tôi nhớ trước đó cô ấy còn nói khu vui chơi này chưa từng xảy ra sự cố.”

Tô Nguyệt Lịch không nghe thấy lời hắn nói, vô cùng vui vẻ lôi kéo Dương Lộc Chu, trực tiếp đi lên tầng hai.

Khi Tô Nguyệt Lịch vừa đặt chân lên bậc cầu thang, thì “Ầm ầm” một tiếng. Cầu thang trong nháy mắt sụp xuống, tro bụi mù mịt, mấy người trong đại sảnh liên tục ho khan.

Ngay khoảnh khắc đó, Dương Lộc Chu kéo Tô Nguyệt Lịch về phía sau, một giây sau, một mảnh gỗ sắc nhọn từ giữa không trung rơi xuống, cắm thẳng vào vị trí ban đầu của Tô Nguyệt Lịch.

Dương Lộc Chu sắc mặt tái nhợt, Tô Nguyệt Lịch lại giống như không có phản ứng gì, chỉ “A” một tiếng: “Làm sao lại sụp rồi, lần này chúng ta không lên được tầng hai rồi.”

Dương Lộc Chu nói: “Vậy, hay là chúng ta đi về…”

Tô Nguyệt Lịch nói: “Sao thế được! Nơi cuối cùng chị em đi trước khi mất tích chính là chỗ này. Mà có khi đây chính là thiết lập do khu vui chơi tạo ra đấy, chắc chắn vẫn còn đường khác để đi lên tầng hai.”

Cô cũng không có ý định rời đi, thậm chí còn đi xung quanh tìm lối lên. Dương Lộc Chu bất đắc dĩ, chỉ có thể từng bước một đi theo cô.

Thấy hai người họ đang tìm kiếm xung quanh, Tiếu Kha Ngải nghiêng đầu qua chỗ khác, nói khẽ với Lâm Kiều nói: “Anh, vừa nãy ở chỗ tay vịn tầng hai có một nữ quỷ mặc váy đỏ, giống như cô gái mà anh đã từng nhìn thấy ở tàu siêu tốc, anh có nhìn thấy không?”

Lâm Kiều lắc đầu nói: “Không, tôi chỉ thấy đứa nhỏ thôi.”

Tiếu Kha Ngải sờ sờ đầu, nói: “Có thể đây là bối cảnh của câu chuyện, cho nên mọi người lúc nãy mới không nhìn thấy cô ấy.”

Dịch Viện đứng bên cạnh, vô tình nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ, mặt biến sắc, lập tức nhìn về phía Tiếu Kha Ngải nói: “Cậu có mắt âm dương? !”

Khi cô hỏi câu này thì giọng nói có chút cao giọng, so với bình thường thì hoàn toàn khác nhau. Tiếu Kha Ngải sững sờ: “Đúng thế, làm sao vậy?”

Dịch Viện: “Cậu —— “

Phó Miễn: “Dịch Viện.”

Ngữ khí của hắn nhàn nhạt, trong nháy mắt khiến Dịch Viện bĩnh tĩnh lại. Dịch Viện im lặng, không nói gì nữa.

Tiếu Kha Ngải đầu óc mơ hồ, Hà Tiểu Trừng đi tới kéo cậu đi, hai người bắt đầu tán gẫu điều gì đó.

Dương Lộc Chu và Tô Nguyệt Lịch vẫn liên tục đi lại trong đại sảnh tầng một, Lâm Kiều nhìn thấy Dịch Viện cũng đi qua một bên, thì nhìn về phía Phó Miễn: “Dịch Viện làm sao vậy?”

Phó Miễn trả lời cậu: “Dịch Viện từng thích một người, cũng là thợ săn. Hắn có một đôi mắt âm dương, vận may cũng rất tốt… Sau đó đã chết trong một tai nạn.”

Lâm Kiều: “Là người của anh sao?”

“Ừ, đó là chuyện của mấy năm trước rồi, “

Phó Miễn nói, “Dịch Viện vẫn luôn vì điều này mà đau khổ một thời gian dài, vừa nãy bị mắt âm dương của Tiếu Kha Ngải kích thích một chút.”

Lâm Kiều im lặng suy nghĩ, Phó Miễn thì lại bóp nhẹ mặt của cậu, cười nói: “Cũng đã nói cho em nghe rồi, không cho hôn một chút sao?”

Lâm Kiều: “… Không cho.”

Cậu nghiêng đầu đi, bị Phó Miễn kéo tay lại.

“Mỗi thế giới đều rất nguy hiểm, cho dù phía trước có thuận buồm xuôi gió đi chăng nữa thì cũng có thể sẽ đột nhiên có tai nạn bất ngờ ở phía sau.”

Phó Miễn nói, “Cho nên anh hi vọng em có thể luôn ở bên cạnh anh, ít nhất đừng hành động một mình nữa.”

Hắn nói xong thì khẽ chạm vào chiếc nhẫn mà Lâm Kiều đeo trên cổ, cười nói: “Hơn nữa, em cũng là của anh rồi.”

Lâm Kiều liếc mắt nhìn hắn, im lặng không nói gì.

“Các người nhìn này!”

Ngay lúc này, Tô Nguyệt Lịch vui mừng kêu một tiếng, “Chỗ này có một đường hầm!”

Mọi người nhìn sang, thấy Tô Nguyệt Lịch đang chui đầu vào lò sưởi trong tường, hưng phấn vẫy tay mọi người.

So với đại sảnh đầy tro bụi, lò sưởi trong tường lại sạch sẽ hơn rất nhiều, giống như chưa từng được sử dụng. Từ bên trong tiến vào, có thể phát hiện trên vách tường có một hàng song sắt —— đi về tầng hai.

“Nhanh lên nhanh lên, chúng ta đi lên trước.”

Mọi người còn chưa kịp tới đó, Tô Nguyệt Lịch và Dương Lộc Chu đã chui vào đường hầm trong lò sưởi, một lúc sau, tầng trên truyền đến thanh âm của bọn họ.

“Thật sự là tầng hai! Chúng ta đã lên được tầng hai rồi!”

“…”

Sau một phút, Hà Tiểu Trừng là người thứ nhất bò vào đường hầm, sau đó là Dịch Viện và Tiếu Kha Ngải, Lâm Kiều và Phó Miễn thì lại rơi xuống cuối cùng.

Đường hầm cũng không dài, ở bên trong còn có thể nhìn thấy tia sáng. Lâm Kiều vịn lấy song sắt rồi trèo lên trên, bò được một lúc thì phát hiện ra có điều đó không ổn.

Tất cả đồ đạc ở đây đều bám một lớp bụi dày, chỉ có lò sưởi trong tường không có, thậm chí ngay cả song sắt cũng vô cùng sạch sẽ… Giống như bị người cố ý lau sạch.

Lâm Kiều đột nhiên dừng động tác lại, Phó Miễn cũng lập tức dừng lại, nói: “Làm sao vậy?”

Lâm Kiều: “Nơi này —— “

Cậu còn chưa dứt lời, đột nhiên cảm giác mắt cá chân tê rần —— một giây sau, có một nguồn sức mạnh đột nhiên kéo cậu từ trên song sắt xuống, ngã ngửa về phía sau!

Phó Miễn mặt biến sắc, lập tức vươn hai tay ôm lấy Lâm Kiều, hai người cùng rơi xuống đường hầm, trong nháy mắt biến mất không thấy đâu nữa.

Mọi chuyện xảy ra qua bất ngờ, Tiếu Kha Ngải ở phía trước Lâm Kiều còn không kịp phản ứng lại, hắn “Đm” một tiếng rồi vội vã định leo xuống tìm Lâm Kiều và Phó Miễn, lại bị Dịch Viện ở phía trước kéo lại.

“Tiếp tục đi về phía trước, “

Dịch Viện nói, “Bọn lão đại chắc chắn không có chuyện gì đâu.”

Tiếu Kha Ngải: “Nhưng mà —— “

“Tin tưởng họ, “

Dịch Viện lại nói, “Hơn nữa, có khi cậu còn không thể tìm được bọn họ, nên đừng trì hoãn tiến độ nhiệm vụ.”

Tiếu Kha Ngải liếc mắt nhìn xuống, quả nhiên phía dưới đường hầm trống rỗng, không thấy nửa bóng người.

“Vậy… Được rồi.”

Cậu ta tiếp tục trèo lên trên, không bao lâu thì đã đến tầng hai. Hà Tiểu Trừng đã sớm chờ ở đó, nghe Dịch Viện nói thì chỉ nhíu mày lại, nói: “Chúng ta nhất định sẽ có thể gặp lại lão đại.”

Tô Nguyệt Lịch và Dương Lộc Chu bên cạnh cũng không hề cảm thấy thiếu người, đã bắt đầu khám phá tầng hai.

Tầng hai so với tầng một còn tối tăm hơn, cửa sổ đã bị đóng chặt, các căn phòng ở hai bên cũng không hề có cửa, đen kịt mở rộng nên cũng không thấy rõ phía sau có thứ gì.

“Nơi này cũng chả có gì đáng sợ cả”

Tô Nguyệt Lịch nói, “Còn tưởng rằng sẽ có người giả quỷ cơ.”

Dường như để chứng thực lời nói của Tô Nguyệt Lịch, cô vừa dứt lời, một đầu khác của hành lang bỗng vang vọng một tiếng khóc.

“Hu hu hu…”

Đó là nữ tiếng khóc của một người phụ nữ, bởi vì xuất hiện đột ngột, bọn Dịch Viện cũng không cảm thấy đáng sợ, nhưng vẻ mặt của Tô Nguyệt Lịch và Dương Lộc Chu lại trong nháy mắt thay đổi.

“Đây là…”

Tô Nguyệt Lịch nói, “Đây là giọng của chị em!”

Vẻ mặt của cô cũng không hề có chút nào vui mừng, ngược lại còn có chút sợ hãi. Dương Lộc Chu cũng nghe thấy tiếng khóc kia, cả người ngẩn ra, sau đó cũng không quay đầu lại mà chạy thẳng về phía âm thanh âm kia.

Tô Nguyệt Lịch: “Lộc Chu!”

Cô vội vã chạy tới, nhưng Dương Lộc Chu cũng không để ý gì tới cô, bóng người của hắn rất nhanh đã biến mất ở góc quành của hành lang. Khi Tô Nguyệt Lịch chạy tới, phát ra một tiếng kêu sợ hãi.

“Lộc Chu! Lộc Chu, anh đâu rồi? !”

Những người khác cũng vội chạy tới, chỉ thấy phía sau là một cái hành lang dài, hai bên đều là những căn phòng khóa chặt cửa, chỉ có một căn phòng ở cuối hành lang là mở cửa. Cánh cửa rỉ sắt loang lổ lộ ra một khe hở nhỏ, phía sau là một mảnh tăm tối.

Hành lang dài hơn 30m, Tô Nguyệt Lịch luôn chạy sát phía sau Dương Lộc Chu —— Dù Dương Lộc Chu chạy nhanh hơn nữa, cũng không thể nào chỉ trong một hai giây mà chạy được ba mươi mét.

Dịch Viện đẩy vài cánh cửa phòng hai bên, phát hiện căn bản không đẩy được. Nơi duy nhất có thể đi vào chỉ có căn phòng ở cuối hành lang kia, nếu như Dương Lộc Chu cũng không ở đó, thì chính là biến mất không còn tăm hơi.

Tô Nguyệt Lịch hoảng sợ nhìn về phía căn phòng cuối cùng, không dám đi qua. Dịch Viện và Hà Tiểu Trừng chậm rãi đến gần nơi đó, Tiếu Kha Ngải thì đi ở phía sau bọn họ.

Cánh cửa sắt của căn phòng nặng nề, bên trong tối om, không thể nhìn thấy rõ ràng cái gì. Tiếu Kha Ngải chăm chú nhìn vào nơi đó… Đột nhiên, một gương trắng bệch mặt chợt thoáng qua, cậu ta bị dọa đến hét to một tiếng.

“Đù mạ! Nơi đó có quỷ!”

Lần này không chỉ có cậu ta nhìn thấy, mà Dịch Viện và Hà Tiểu Trừng cũng nhìn thấy. Hà Tiểu Trừng xông tới đạp mạnh một cước, khiến cửa sắt hoàn toàn mở ra.

Ầm!

Cửa sắt tầng tầng va vào vách tường, một luồng tro bụi phả ra. Hà Tiểu Trừng một bên ho khan một bên né tránh, sau đó phát hiện cạnh cửa có một thứ gì đó màu đỏ thì lập tức khom lưng nhặt lên.

Đó là một cái nơ buộc tóc, màu sắc đỏ tươi, rất mới.

“Đây là cái gì?”

Dịch Viện lấy cái nơ buộc tóc từ trong tay Hà Tiểu Trừng, quay đầu lại nhìn về phía Tô Nguyệt Lịch.

“Đây là đồ của chị cô sao?”

“Thật giống…”

Tô Nguyệt Lịch cầm cái nơ buộc tóc lên nhìn kĩ vài lần, cuối cùng xác nhận nói, “Đúng là của chị tôi!”

“Ồ, là vậy sao, “

Dịch Viện vô tình nói: “Nhưng Dương Lộc Chu không ở chỗ này, không biết tại sao hắn chạy trốn nhanh như vậy, tìm cũng không ra.”

Tô Nguyệt Lịch nghe vậy sững sờ, im lặng vài giây, chậm rãi nói: “Anh ấy hẳn là… Rất thích chị gái tôi.”

Khi cô nói ra lời này, trong mắt xẹt qua một tia thù hận. Dịch Viện im lặng nhìn cô rồi nói: “Hắn ta và chị gái cô quen nhau sao?”

Tô Nguyệt Lịch nói: “Đúng vậy, anh ấy và chị gái tôi quen nhau từ trước rồi.”

Cô nhét cái nơ buộc tóc vào trong túi, rõ ràng không muốn nói gì thêm. Dịch Viện cũng không hỏi tiếp.

Trong lúc hai người trò chuyện, Tiếu Kha Ngải và Hà Tiểu Trừng đã lục soát căn phòng một lượt, Hà Tiểu Trừng đi ra trước rồi nói: “Bên trong chỉ có một đống gạch vỡ, không có chút vật dụng nào, giống như chỉ là một căn phòng trống thôi.”

“Lẽ nào Dương Lộc Chu thật sự biến mất không còn tăm hơi ?”

Dịch Viện cau mày nói, “Lão đại bọn họ cũng không thấy… Có khi nào là ở cùng một chỗ không?”

Hà Tiểu Trừng lắc lắc đầu nói: “Tôi cũng không biết, lúc mới tới đây tôi nhớ nơi này còn có tầng ba nữa, hay là chúng ta lên đó thử xem?”

Dịch Viện im lặng không nói gì, trong nhất thời mấy người rơi vào trầm mặc.

Tô Nguyệt Lịch không yên lòng liên tục nhìn xung quanh, bàn tay đút vào trong túi áo, không ngừng siết chặt cái nơ buộc tóc màu đỏ.

Đột nhiên, ánh mắt của cô nhìn chằm chằm vào một chỗ —— ở đó, có một cô gái mặc váy đỏ đang cúi đầu nhìn xuống đất.

Một lát sau, Dịch Viện mở miệng nói: “Chúng ta ở đây tìm một chút đã…”

Cô còn chưa dứt lời, Tô Nguyệt Lịch bên cạnh bỗng lao ra ngoài như một cơn gió —— sau đó biến mất ở chỗ ngoặt cầu thang.

“Đuổi theo cô ấy!”

Hà Tiểu Trừng vội vã đuổi theo, chỉ thấy Tô Nguyệt Lịch cũng không quay đầu lại mà chạy thẳng tới chỗ cầu thang bị sụp —— từ tầng hai nhảy xuống!

Xì xì.

Thiếu nữ rơi xuống giữa không trung, bị một cột gỗ dài xuyên thủng thân thể, trên chiếc cột dính đầy máu thịt, con người của cô mở lớn… sau đó bất động.

Những người khác: “…”

Bình Luận (0)
Comment