Thoát Khỏi Trò Chơi Chết Chóc

Chương 47

“Cô là Tô Nguyệt Lịch?”

“…”

Tô Nguyệt Lịch im lặng gật đầu, không nói gì cả.

Lâm Kiều nói: “Cô chết như thế nào?”

Tô Nguyệt Lịch há miệng, phát ra một loạt âm thanh khàn khàn đứt quãng, không thể hiểu được.

Phó Miễn: “Cô ấy không thể nói chuyện.”

Lâm Kiều im lặng vài giây, nói: “Vậy tôi sẽ nói, nếu đúng thì cô gật đầu.”

Tô Nguyệt Lịch ngậm miệng lại.

Lâm Kiều: “Chị gái của cô bị Dương Lộc Chu giết chết.” Nhìn bộ dạng của Tô Tiểu Mễ trước khi chết, còn có thể bị Dương Lộc Chu cưỡng gian rồi giết chết.

Ánh mắt của Tô Nguyệt Lịch mang theo đầy hận ý, nặng nề gật đầu.

Lâm Kiều nói: “Cô vì muốn báo thù cho chị gái nên mấy tháng trước đã tiếp cận Dương Lộc Chu, sau đó dẫn hắn tới đây… Cô là bất ngờ chết ở chỗ này sao?”

Tô Nguyệt Lịch lắc đầu một cái, sau đó hai tay liên tục khua khoắng, làm một loạt những động tác không thể hiểu được.

Lâm Kiều nhìn một lúc cũng không hiểu, chỉ có thể nói tiếp: “Cô biết chị gái mình ở trong khu vui chơi từng chơi trò gì, là vì lúc đó hai người đi cùng nhau?”

Tô Nguyệt Lịch lại lắc đầu.

Lâm Kiều hơi ngạc nhiên: “Vậy là khi cô chết rồi mới biết chị mình ——” trong đầu cậu đột nhiên lóe lên một suy nghĩ, lập tức nói: “Vậy là cô đã chết từ trước đó rồi sao. Sau khi biết chị gái mình mất tích thì cô tới đây, nhưng cô cũng chết, vì bị khu vui chơi này ‘Giết chết’.”

Tô Nguyệt Lịch gật đầu liên tục.

Lâm Kiều lại nói: “Sau khi chết, cô nhìn thấy cảnh tượng lúc chị mình chết, biết Dương Lộc Chu là kẻ thù của mình, vì vậy cô rời khỏi nơi này rồi đi tìm Dương Lộc Chu.”

Tô Nguyệt Lịch gật gật đầu.

Lâm Kiều nói: “Vậy chị gái cô đâu?”

Sắc mặt của Tô Nguyệt Lịch lập tức ảm đạm đi, khẽ lắc đầu một cái.

Lâm Kiều nói: “Cô ấy không ở đây, hay là là cô không tìm được cô ấy?”

Tô Nguyệt Lịch dùng khẩu hình khẽ nói “Không tìm được”.

Lâm Kiều nói: “Vậy cô có thể đưa chúng tôi rời khỏi chỗ này không, chúng tôi có thể giúp cô tìm được chị gái của mình.”

Đôi mắt của Tô Nguyệt Lịch sáng lên, gật gật đầu, cơ thể nhẹ nhàng bay ra phía ngoài.

Lâm Kiều và Phó Miễn lập tức đuổi theo, Tô Nguyệt Lịch dường như rất quen thuộc với địa hình lúc nào cũng có thể thay đổi ở đây. Trước mọi sự biến đổi của không gian, vậy mà có thể đưa hai người bọn họ rời khỏi không gian dưới lòng đất, một lần nữa trở lại đại sảnh tầng một.

Vừa đến đại sảnh, Lâm Kiều lập tức nhìn thấy thi thể Tô Nguyệt Lịch bị xuyên qua cây cột gỗ. Phó Miễn đi tới quan sát một lúc, nói: “Đúng là không phải vừa mới chết.”

Thi thể Tô Nguyệt Lịch đã bắt đầu mục nát, cũng không bộ dạng như mới chết. Mà khu vui chơi này giống như có một loại ma lực nào đó, có thể trì hoãn tốc độ mục nát của thi thể, khiến cho thi thể đã chết mấy tháng nhìn qua cũng không quá đáng sợ.

Tô Nguyệt Lịch buồn bã quay người lại, nhìn về phía Lâm Kiều và Phó Miễn rồi mở miệng nói gì đó, hai người mất một lúc mới hiểu được ý của cô.

—— Cô vừa tiến vào căn nhà này được một lúc, đã bị một nguồn sức mạnh kỳ quái cưỡng chế “chết” một lần nữa.

Lâm Kiều khẽ cau mày, nói: “Bên trong khu vui chơi này có phải còn có thứ gì khác không…”

“Anh ơi!”

Cậu còn chưa dứt lời thì nghe thấy được một giọng nói hào hứng quen thuộc.

—— Tiếu Kha Ngải, Dịch Viện và Hà Tiểu Trừng xuất hiện ở tầng một, bên cạnh bọn họ là một nữ quỷ, khoác trên người một chiếc váy đỏ rách rưới, chính là Tô Tiểu Mễ mà Lâm Kiều và Phó Miễn từng nhìn thấy.

“Hai người không sao cả, thật sự quá tốt!”

Tiếu Kha Ngải chạy tới bên người Lâm Kiều, Dịch Viện và Hà Tiểu Trừng cũng đi tới, gọi lớn hai tiếng “Lão đại”.

Tô Nguyệt Lịch nhìn chằm chằm Tô Tiểu Mễ cách đó không xa, hai chị em lâu ngày không gặp lại, kích động ôm lấy nhau —— nếu như không phải là quỷ thì không có nước mắt, hai cô có khi đã khóc giàn giụa.

Lâm Kiều nói: “Các người tìm được Tô Tiểu Mễ ở đâu?”

Tiếu Kha Ngải: “Ở trong một bức tranh, Hà Tiểu Trừng phá hủy bức tranh kia nên đã khiến Tô Tiểu Mễ ra được bên ngoài.”

Tô Tiểu Mễ bị vây ở trong bức tranh, khó trách Tô Nguyệt Lịch không thể tìm được quỷ hồn của chị gái mình. Lâm Kiều nhìn hai chị em đang ôm nhau, bỗng nhiên cảm thấy ra có gì đó không đúng.

“Nơi này còn có nữ quỷ thứ ba, “

Cậu nói, “Chúng ta vừa tiến khu vui chơi thì đã gặp phải một nữ quỷ… Cô ta đâu rồi?”

Cậu từng cho rằng nữ quỷ đó là Tô Tiểu Mễ, thế nhưng Tô Tiểu Mễ vẫn luôn ở trong bức tranh, Tô Nguyệt Lịch cũng luôn luôn đi tìm chị gái. Như vậy, thứ giết bạn đồng hành của bọn họ, chắc chắn là một ác quỷ khác.

Tiếu Kha Ngải sững sờ, Phó Miễn đột nhiên kéo tay Lâm Kiều, nói: “Nhìn kìa!”

Lâm Kiều lập tức ngẩng đầu, chỉ thấy ở tầng hai xuất hiện một nữ quỷ mặc váy đỏ, chậm rãi ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt dưới mái tóc dài kia.

Lâm Kiều giật mình, bởi vì khuôn mặt của nữ quỷ này, cậu vô cùng quen thuộc. Ngay lúc đó, cậu nhìn thấy trong tay nữ quỷ nắm một người khác —— là đứa nhỏ đã ngã chết trên thuyền hải tặc!

“Đây không phải là đôi mẹ con kia sao?!”

Tiếu Kha Ngải hoảng sợ, “Bọn họ là quỷ?!”

Nữ quỷ mặc váy đỏ mà bọn họ vừa vào khu vui chơi nhìn thấy chính là mẹ của đứa nhỏ. Hai con quỷ im lặng đứng ở bên trong tầng hai âm u không một tia sáng, nhìn chằm chằm mọi người ở tầng dưới.

“Hì hì hi…”

Có tiếng cười quỷ dị vang vọng bên trong căn nhà ma, đó là của tiểu quỷ. Tô Tiểu Mễ và Tô Nguyệt Lịch đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi, nhìn về phía bọn Lâm Kiều, liều mạng làm một cái khẩu hình.

Đó là hai chữ, chạy mau.

“Chạy!”

Phó Miễn phản ứng nhanh nhất, kéo Lâm Kiều chạy về hướng bên ngoài ngôi nhà ma. Cánh cửa của nhà ma thật nhanh từ từ khép lại —— trước khi nó kịp khép lại, Tô Tiểu Mễ và Tô Nguyệt Lịch đánh về phía hai con quỷ ở tầng hai, mọi người nhân cơ hội đó chạy ra khỏi ngôi nhà ma.

Ầm!

Cánh cửa của ngôi nhà ma đóng sầm lại ngay khi Hà Tiểu Trừng vừa chạy ra ngoài, tro bụi bay mù mịt. Cùng lúc đó, tiếng cười lanh lảnh của tiểu quỷ truyền khắp toàn bộ khu vui chơi, mọi người nhìn thấy vòng quay trung tâm xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ, cuốn tất cả những thứ xung quanh vào trong đó.

“Hì hì hì hì hì hì —— “

Vòng xoáy như một cơn lốc xoáy khổng lồ, áp sát về phía mọi người. Toàn bộ khu vui chơi giống như biến thành một cái miệng khổng lồ của tiểu quỷ, cười the thé, muốn nuốt tất cả bọn họ vào trong bụng.

“Cổng của khu vui chơi ở chỗ kia!”

Hà Tiểu Trừng nhạy bén chỉ về phía lối ra của khu vui chơi cách đó mấy trăm mét, mọi người lập tức chạy về hướng đó.

Nhưng rất nhanh sau đó, bọn họ phát hiện ra một vấn đề —— cánh cổng của khu vui chơi nhìn thì chỉ cách khoảng cách mấy trăm mét, nhưng dù bọn họ chạy thế nào cũng không thể chạy tới đó. Rõ ràng liều mạng chạy trốn, thế nhưng giống như vẫn luôn dậm chân tại chỗ.

Dịch Viện lo lắng nói: “Làm sao bây giờ, khoảng cách ngày càng lớn rồi!”

Phó Miễn nói: “Tiếp tục chạy, đừng để bản thân bị cuốn vào vòng xoáy!”

Lúc này, hơn một nửa khu vui chơi đã bị vòng xoáy nuốt chửng, giọng cười lanh lảnh của tiểu quỷ vẫn như cũ vang vọng khắp mọi nơi, hắn chính là ác quỷ, cũng là vòng xoáy kia.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, cổng ra vẫn như cũ là một điểm nhỏ rất xa, thế nhưng không có ai dám dừng lại, bởi vì bọn họ biết một khi dừng lại thì sẽ bị vòng xoáy ăn tươi nuốt sống.

Hô ——

Một cơn gió lớn mạnh mẽ thổi qua, mồ hôi chảy xuống da thịt, Dịch Viện cảm giác thể lực của mình đang nhanh chóng hụt đi. Thể lực của cô chưa bao giờ tiêu hao nhanh như vậy quá, giống như có một cục pin có thể chống đỡ một giờ bỗng bị ngoại lực rút đi năng lượng, lập tức chỉ có thể chống đỡ không tới mười phút.

“Hô, hô…”

Dịch Viện nghe thấy tiếng thở dốc của mình. Tiếng thở thanh hơn, lo lắng trong lòng càng lúc càng lớn. Cô biết vòng xoáy phía sau đang nhanh chóng tới gần mình, cái chết cách mình cũng không còn xa nữa…

Trong thẻ bạch ngân của cô, chỉ còn dư lại một cái mạng.

Dịch Viện quay đầu lại liếc mắt nhìn, phát hiện Tiếu Kha Ngải đã bị tụt lại phía sau cô, mà khoảng cách giữa vòng xoáy và bọn họ đã không còn tới ba mét.

“Đi mau!”

Dịch Viện lập tức chạy đến bên Tiếu Kha Ngải, cô đã tính toán xong, bản thân căn bản không thể chạy thoát ra khỏi khu vui chơi, chỉ có thể đẩy Tiếu Kha Ngải ra ngoài khi vòng xoáy tới. Như vậy khi bản thân bị nuốt chửng, ít nhất còn có thể cho Tiếu Kha Ngải một chút thời gian.

“Nhanh lên, chạy ra ngoài!”

Dịch Viện nắm lấy cánh tay Tiếu Kha Ngải, Tiếu Kha Ngải đột nhiên dừng bước lại. Dịch Viện lo lắng ngẩng đầu nhìn về phía cậu ta… Sau đó hoàn toàn giật mình.

“Cậu…”

Dịch Viện trợn to hai mắt, một câu còn chưa kịp nói ra thì bỗng dưng cảm thấy mình bị đẩy một cái ——

Tiếu Kha Ngải đẩy cô ra ngoài.

Khoảnh khắc đó, trời đất trở nên quay cuồng, Dịch Viện nhìn thấy một đàn chim bay tự do trên bầu trời xanh, sau đó cô ngã sấp xuống trên bãi cỏ, ngửi thấy mùi cỏ non thơm ngát.

“Tiếu Kha Ngải!”

Có người xông tới chạy lướt qua Dịch Viện, là Lâm Kiều. Cậu định tóm lấy cánh tay của Tiếu Kha Ngải, nhưng trong nháy mắt đó cậu lại cảm thấy có người vuốt nhẹ mắt mình, che đi tầm mắt của cậu. Lâm Kiều cho rằng đó là tay của Tiếu Kha Ngải, thế nhưng khi cậu khôi phục lại tầm mắt một lần nữa… Nhìn thấy Tiếu Kha Ngải nở một nụ cười với cậu, sau đó bị vòng xoáy nuốt vào.

Đòng tử Lâm Kiều kịch liệt co rút lại, một giây sau cậu bị người khác ôm chặt vào trong ngực, hai người cùng nhau ngã xuống mặt đất, mà vòng xoáy kia cũng chỉ còn cách bọn họ không tới 1 mét.

Một giây sau, vòng xoáy biến mất, toàn bộ khu vui chơi cũng biến mất, trước mắt bọn chỉ còn một bãi đất trống rỗng… Giống như tất cả mọi thứ đều chưa từng tồn tại.
Bình Luận (0)
Comment