Thoát Khỏi Trò Chơi Chết Chóc

Chương 57

Tích, tích, tích…

Ánh nắng mặt trời chiếu xuống bên giường, Lâm Kiều nghe thấy tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên bên tai, sau đó từ từ mở mắt ra.

Màn hình điện tử của đồng hồ báo thức hơi lấp loé, hiển thị bây giờ là bảy giờ sáng. Lâm Kiều tắt đồng hồ báo thức đi, sau đó từ trên giường ngồi dậy.

Trước mắt là một căn phòng sạch sẽ, trên mặt đất trải một tấm thảm màu nóng, sát đất có một cánh cửa sổ. Lâm Kiều ngồi ở trên giường, cúi đầu nhìn hai cánh tay của mình, hơi nhíu mày lại.

*Màu nóng: đỏ vàng cam,… Màu lạnh: xanh lục, xanh lam, tím…

Trong đầu của cậu hoàn toàn trống rỗng, không nhớ được đây là đâu, cũng không biết vì sao mình lại ở đây.

Chi ——

Mấy con chim nhỏ ríu rít bay qua cửa sổ, Lâm Kiều quay đầu lại, nhìn thấy ngoài cửa sổ là những đám mây trắng bồng bềnh trôi nổi giữa nền trời trong xanh, xa xa là nhà cao tầng san sát, mơ hồ còn có cả tiếng xe ngựa, tất cả đều vô cùng nhộn nhịp và sống động.

Lâm Kiều nhấc chiếc chăn trên người lên, phát hiện ở đầu giường có đặt một thanh đoản đao. Cậu suy nghĩ một lúc rồi cầm lấy thanh đoản đao, sau đó mặc chiếc áo khoác đang treo trên móc áo lên người.

Trong phòng khách yên tĩnh, bữa sáng nóng hổi được đặt trên bàn ăn cách đó không xa. Có một tờ giấy được đè dưới cốc sữa, mặt trên viết một hàng chữ.

【 Uống hết cốc sữa, không cho phép để thừa lại. 】

Ở cuối câu còn vẽ một hình trái tim, Lâm Kiều nhìn nét chữ quen thuộc kia, muốn nhớ lại người đã viết dòng chữ này, nhưng trong đầu vẫn hoàn toàn trống rỗng.

Cậu ngồi xuống bàn ăn, từ từ ăn hết bữa sáng, uống một hơi cạn sạch cốc sữa. Sau đó đặt cốc xuống, nhìn một lượt xung quanh phòng khách.

Phòng khách rộng rãi sáng sủa, trên thảm len của ghế sô pha có một quyển sách đang đọc dở. Lâm Kiều đi tới lật quyển sách kia lên xem qua một chút, sau đó đi tới những căn phòng khác, phát hiện nơi này trừ cậu ra thì không có ai khác.

Chỗ này có lẽ là nơi cậu ở chung cùng một người khác, nhưng trừ tờ giấy kia ra thì người đó cũng không có để lại cho cậu bất kỳ tin tức gì khác.

Lâm Kiều ngồi ở trên ghế sô pha một lúc, cuối cùng cảm thấy mình nên ra ngoài đi dạo. Vì thế cậu thu thập một chút đồ vật, cắm thanh đoản đao ở bên hông, sau đó đi ra ngoài.

Đinh.

Thang máy di chuyển xuống tầng một, Lâm Kiều đi ra khỏi thang máy, nhưng vẫn không gặp được một ai cả.

Bên ngoài mặt trời vừa ló rạng, Lâm Kiều ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, sau đó bước ra khỏi tòa nhà ——

Một giây sau, cảnh tượng trước mắt cậu chợt thay đổi. Tiểu khu biến thành một không gian màu trắng tinh rộng lớn vô cùng, cách đó không xa là một đám người.

Lâm Kiều: “…”

Ở vị trí cách cậu mấy chục mét có đặt một chiếc đồng hồ báo thức khổng lồ, đồng hồ gồm 24 giờ, hiện tại đang hiển thị “12.12”

Đám người kia tập hợp lại dưới đáy chiếc đồng hồ, Lâm Kiều đi tới cũng không thu hút sự chú ý của mọi người, chỉ có một thiếu niên liếc nhìn về phía Lâm Kiều, sau đó đi về phía cậu.

Thiếu niên nói: “Xin chào.”

Lâm Kiều: “… Xin chào.”

Thiếu niên duỗi tay về phía cậu, nói: “Tôi tên là Tiếu Kha Ngải, còn anh thì sao?”

“Lâm Kiều.”

Lâm Kiều nhìn tay cậu ta, cũng không có ý định nắm lấy. Không hiểu tại sao cậu đối với thiếu niên nhìn như vô cùng thuần khiết và vô hại trước mắt này có chút không thích lắm, nên cũng không hề muốn thân thiết với cậu ta.

Tiếu Kha Ngải cười cười, cũng không để ý mà thu tay về nói: “Anh biết đây là đâu không?”

Lâm Kiều lắc đầu: “Không biết.”

“Tôi cũng không biết, “

Tiếu Kha Ngải nói, “Mọi người đều giống nhau, nhưng có lẽ khi chúng ta đã tập hợp đông đủ rồi thì người đưa chúng ta tới chỗ này chẳng mấy chốc sẽ xuất hiện thôi.”

Cậu ta vừa dứt lời, một giọng nói lạnh lùng máy móc bỗng vang lên từ bốn phía, giống như được phát ra từ trong đầu của mỗi người.

“Trong các người, có một người là Thần, còn một người là Ác ma.”

Giọng nói kia lại tiếp tục, “Mỗi ngày sẽ có một người bị chọn, người đó phải nói ra ai là thần hoặc ai là ác ma. Nói đúng thì người đó có thể rời khỏi đây, nếu không sẽ phải chết.”

“Mày là ai!”

Trong đám đông có người la lớn, “Bọn tao dựa vào cái gì phải nghe lời của mày!”

Giọng nói kia nói: “Bởi vì tôi có thể quyết định sự sống chết của các người.”

Tiếng nói vừa dứt thì người vừa đặt ra hỏi câu hỏi kia giống như bị một cái búa lớn đập xuống, xương cốt từ đầu đến chân đều bị nghiền nát hết, máu tươi lênh láng, cả người bị ép thành một khối máu thịt nhầy nhụa.

“…”

Sau một hồi im lặng, một loạt tiếng rít gào vang lên. Mọi người chạy loạn tứ phía, Lâm Kiều bị người nào đó va vào, sau đó cảm thấy có ai đó nắm lấy cánh tay mình.

“Đừng lo lắng, “

Tiếu Kha Ngải nói, “Chúng ta không ai có thể thoát ra được đâu.”

Dường như là để xác nhận lời nói của cậu ta, giọng nói kia lại vang lên: “Dừng lại.”

Lời nói của nó giống như mệnh lệnh, lời nói vừa phát ra, tất cả những người đang chạy trốn đều lập tức dừng bước lại, không gian cũng trở nên yên tĩnh, thậm chí ngay cả âm thanh của một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được rõ ràng.

“Tôi không có tên nên các người có thể gọi tôi như thế này.”

Phía trên đồng hồ báo thức hiện lên một chữ lớn —— “Nó”.

“Trước khi đoán ra ai là thần ai là ác ma, bất cứ người nào cũng không thể rời khỏi đây, nếu không thì kết quả của các người chính là hắn ta.”

“…”

Không ai dám mở miệng nói chuyện, không một người nào muốn làm chuột bạch đi đầu.

“Nếu đã không có ý kiến gì, vậy thì sẽ bắt đầu chọn người.”

“Nó” nói, “Người đầu tiên được chọn —— Lam Hạo. Trước 24 giờ ngày mai, nhất định phải tìm ra ai là thần hoặc ai là ác ma.”

“Không, chờ chút, tôi có thể nói ngay bây giờ!”

Lam Hạo nói, “Tôi biết ai là ác ma, là cậu ta!”

Hắn chỉ tay về phía Tiếu Kha Ngải ở phía xa. Tiếu Kha Ngải chỉ khẽ mỉm cười nhìn về phía Lam Hạo, mấy giây sau, “Nó” lạnh lùng nói: “Sai.”

Lam Hạo trợn to hai mắt, hốt hoảng nói: “Sao có thể, tôi —— “

“A a a a a!”

Hắn còn chưa dứt lời thì đã kêu một tiếng thảm thiết, chỉ thấy cánh tay của Lam Hạo đột nhiên vặn thành một vòng xoắn, sau đó bị quăng vài vòng giữa không trung, cuối cùng bị một sức mạnh nhét vào trong cổ họng.

Kẽo kẹt.

Âm thanh xương cốt bị dập nát vang vọng trong không gian, tất cả mọi người sững sờ mà nhìn chằm chằm Lam Hạo, nhìn hắn nuốt chính cánh tay của mình vào cổ họng, sau đó co quắp ngã trên mặt đất, không phát ra một tiếng động nào.

“24 giờ ngày mai, tôi sẽ chọn người mới.”

“Nó” nói, “Trước đó, các người có thể nghỉ ngơi.”

Sau đó, “Nó” không nói nữa, mà không gian trắng tinh cũng bỗng dưng xuất hiện từng dãy phòng. Trong phòng có rất nhiều đồ ăn, thậm chí có cả giường ngủ và buồng tắm —— không thừa không thiếu, vừa đủ cho tất cả mọi người.

Sau một hồi im lặng, những người còn lại cũng bắt đầu chọn phòng, hoặc là trực tiếp đi lấy đồ ăn. Lâm Kiều nhìn đồng hồ báo thức trong không gian, phát hiện đã hơn một giờ trưa.

“Một căn phòng có thể chứa mười người, chúng ta ở cùng nhau đi.”

Tiếu Kha Ngải nói, “Có chuyện gì còn có thể giúp đỡ lẫn nhau.”

Lâm Kiều nhìn cậu ta rồi nhàn nhạt đáp: “Không cần.”

Cậu nói xong thì đi về phía một căn phòng bỏ trống, Tiếu Kha Ngải chậm rãi đi theo sau, thấy Lâm Kiều chọn một chiếc giường ngủ dựa vào góc tường thì cũng nằm xuống một chiếc giường cách cậu một khoảng không xa.

Một lúc sau, có một cô gái đi vào phòng. Cô nhìn hai bên một chút, cuối cùng đi tới bên người Lâm Kiều, cẩn thận hỏi: “Tôi có thể ngủ ở chiếc giường bên cạnh anh được không?”

Lâm Kiều không có ý kiến gì, chỉ khẽ nói “Sao cũng được”.

Cô gái thở phào nhẹ nhõm, nhìn cậu mỉm cười, nói: “Tôi là Du Tiểu Phương.”

Những giường trống khác trong phòng cũng lần lượt kín người, tới khi đồng hồ chỉ mười một giờ đêm thì hầu như mọi người đều đã nghỉ ngơi. Lâm Kiều nằm ở trên giường, chậm rãi nhắm mắt lại.

Cậu nhanh chóng chìm vào trạng thái ngủ say, trong giấc mộng lóe lên một ít hình ảnh vụn vặt, cậu cố gắng nhìn rõ nó, nhưng những hình ảnh kia lại giống như giọt nước mưa trên tay, chớp mắt đã rơi xuống.

Trong lúc mộng mị, Lâm Kiều cảm thấy có một bàn tay đang vuốt ve gò má của mình, bàn tay kia khô ráo ấm áp, mang theo mùi hương quen thuộc. Lâm Kiều muốn mở mắt ra, nhưng mí mắt lại nặng trĩu tới mức không thể nhấc lên được.

Người ấy vẫn đang vuốt ve cậu, Lâm Kiều giống như bị người ấy ôm vào lòng. Cậu mơ màng nắm lấy góc áo người ấy, nói ra một chữ “Phó”—— khi cậu muốn nói tiếp, lại phát hiện mình không thể nào nói ra được.

Bàn tay của người ấy dừng lại một chút, sau đó cúi đầu, dịu dàng hôn  lên khóe môi Lâm Kiều. Lâm Kiều phát hiện xiềng xích trên người đã được tháo bỏ, cậu vội vàng mở mắt ra, nhưng trong nháy mắt đó, tất cả cảm giác đều biến mất. Cách đó không xa là Du Tiểu Phương đang ngủ say. Ngoài ra, cũng không còn ai khác.

“…”

Lâm Kiều nhìn một lượt quanh căn phòng tối tăm, im lặng nằm trở lại.

Đồng hồ báo thức khổng lồ chuyển tới ngày thứ hai, rất nhiều người đã thức dậy. Khi Lâm Kiều tỉnh dậy thì thấy Du Tiểu Phương vẫn đang say ngủ, khóe mắt của cô còn sót lại nước mắt, giống như đã khóc cả đêm.

Lâm Kiều cũng không đánh thức cô dậy, mà đi thẳng ra ngoài ăn sáng. Vừa quay đầu lại thì phát hiện Tiếu Kha Ngải đang đi theo sau mình một đoạn, cậu không nói gì, chỉ hơi nhíu mày lại.

“Lâm Kiều!”

Đột nhiên có người gọi lớn tên cậu, Lâm Kiều quay đầu lại thì nhìn thấy có một nam một nữ đi về phía mình.

“Lâm Kiều, không nghĩ cậu cũng ở đây.”

Cô gái trong đó nói, “Lão Đại và Dịch Viện đâu, sao lại không thấy bọn họ thế?”

Lâm Kiều nhìn khuôn mặt xa lạ kia, im lặng vài giây rồi nói: “Cô là ai?”

Cô gái lập tức tỏ ra vẻ ngạc nhiên: “Cậu không nhớ tôi sao?”

Lâm Kiều nói: “Xin lỗi, tôi không có ký ức.”

Sắc mặt cô gái lập tức thay đổi, liếc mắt nhìn về thiếu niên bên cạnh, thiếu niên vội nói: “Tôi tên là Hà Tiểu Trừng, còn đây là Văn Lộ Na. Chúng ta trước đây có quen biết, còn sống cùng nhau một khoảng thời gian… Anh không nhớ gì sao?”

Lâm Kiều khẽ lắc đầu.

“Vậy anh còn nhớ Phó Miễn và Dịch Viện không?”

Lâm Kiều tiếp tục lắc đầu.

Hà Tiểu Trừng lộ ra vẻ mặt “Không thể tin nổi”, còn Văn Lộ Na lập tức trở nên nghiêm túc, nói: “Có lẽ cậu đã gặp phải chuyện gì đó nên mới bị tách khỏi bọn lão đại—— như vậy đi, cậu bây giờ ở với chúng tôi trước đã, chúng tôi…”

Cô còn chưa nói hết câu thì đã bị một người khác ngắt lời.

“Đừng tin bọn họ, “

Tiếu Kha Ngải chậm rãi đi tới, nói, “Anh ơi, có thể anh là vì bọn họ nên mới mất trí nhớ đấy.”

Hà Tiểu Trừng giật mình: “Cậu là Tiếu Kha Ngải?! Cậu không phải —— không phải đã chết rồi sao?”

Tiếu Kha Ngải nhìn về phía hắn, mỉm cười nói: “Cậu là ai, tôi không quen cậu.”

Hà Tiểu Trừng: “…”

Tiếu Kha Ngải kéo kéo tay Lâm Kiều, nói: “Anh ơi, chúng ta trở về thôi. Cô gái này không thể tin tưởng được, bọn họ là thợ săn đấy.”

Lâm Kiều nhìn cậu ta, sau đó lại nhìn về phía Văn Lộ Na và Hà Tiểu Trừng, im lặng không nói lời nào.

“Lâm Kiều!”

Văn Lộ Na tiến lên một bước, muốn kéo Lâm Kiều về phía mình, “Tôi không biết các người đã trải qua chuyện gì, nhưng người này tuyệt đối không phải người lương thiện! Cậu qua đây, chúng tôi sẽ bảo vệ cậu!”

“Nói nghe hay đấy, “

Tiếu Kha Ngải cười nói, “Ai bảo vệ ai còn chưa chắc đâu.”

Lâm Kiều: “…”

Lâm Kiều nghe bọn họ nói qua nói lại, chỉ cảm thấy rất đau đầu, giống như có thứ gì muốn thoát khỏi mặt đất, nhưng lại bị một sức mạnh đè lên, cuối cùng mắc kẹt ở đó.

Đau đớn càng lúc càng trở nên rõ ràng, cậu lùi về sau vài bước, cau mày ôm chặt đầu lại.

Văn Lộ Na thấy vậy vội nói: “Lâm Kiều, cậu làm sao vậy?”

Tiếu Kha Ngải: “Nhìn đi, bọn họ vừa đến đã xảy ra chuyện rồi.”

Văn Lộ Na: “Cậu im đi!”

Cô muốn tiến lên đỡ lấy Lâm Kiều, nhưng Lâm Kiều lại liên tục lui về phía sau vài bước, tránh khỏi cô.

Đầu cậu đau như búa bổ, ngay lúc này cậu lại đụng phải một lồng ngực rộng rãi vững chắc, hai cánh tay rắn chắc mạnh mẽ của người đàn ông ôm chặt lấy Lâm Kiều, ghé vào lỗ tai cậu thấp giọng nói: “Đi cùng Tiếu Kha Ngải đi.”

Lời nói trầm thấp rơi xuống bên tai, cơn đau đầu trong nháy mắt cũng biến mất. Lâm Kiều sững sờ, lập tức quay đầu nhìn lại —— phía sau cậu trống rỗng, không có một người.

“…”

“Lâm Kiều?”

Văn Lộ Na nói, “Cậu nghĩ xong chưa, cậu muốn đi theo chúng tôi, hay là —— “

“Tôi đi cùng Tiếu Kha Ngải.”

Lâm Kiều nhìn cô rồi nói.

“Xin lỗi, tôi sẽ không đi với các người.”
Bình Luận (0)
Comment