Thoát Khỏi Trò Chơi Chết Chóc

Chương 6

Edit: Hy

Lý Uyển chết.

Cô ta chết im hơi lặng tiếng không phát ra chút âm thanh nào, thậm chí ngay cả Tiếu Kha Ngải gác đêm cũng không phát hiện cô rời khỏi phòng bằng cách nào, chỉ là ở cầu thang tầng dưới phát hiện ra xác của cô ta. Ngã cầu thang gãy cổ mà chết ——Phương thức chết giống hệt Vương Cường.

“Tôi không nghe thấy cái gì cả.” Tiếu Kha Ngải nói, “Tôi không cẩn thận mà ngủ quên một chút, chỉ một chút thôi, chắc chắn còn chưa vượt quá năm phút… Kết quả vừa mở mắt ra thì đã không thấy cô ta đâu.”

“Không phải tại cậu, chúng tôi cũng không nghe thấy gì cả.” Lâm Kiều đưa tay ra vuốt mắt Lý Uyển, “Con ác quỷ đó còn đáng sợ hơn so với những gì chúng ta tưởng tượng.”

Trương Phỉ Nhiên đứng cách đó mấy bước, quay đầu nói: “Chúng ta đưa cô ta vào trong phòng đi… Sơn bà bà kia chắc chắn biết điều gì đó, nhất định có thể cho chúng ta đầu mối về ác quỷ.”

Lâm Kiều ôm lấy Lý Uyển, mang cô đến một căn phòng bỏ trống ở tầng một, kéo tấm chăn nhẹ nhàng trùm lên người xác cô.

Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, sáu người giờ đây chỉ còn lại ba người bọn họ. Lâm Kiều cùng Tiếu Kha Ngải bọn họ ra ngoài, quyết định đi tìm Sơn bà bà.

Sơn bà bà sống ở chính giữa thôn trang, cạnh nhà bà ta có một cây đại thụ lớn tới mức che kín một khoảng trời, bóng cây dày đặc bao trùm lên nhà, khiến cho không có một tia sáng nào có thể lọt qua.

Lúc hỏi đường từ những thôn dân, Trương Phỉ Nhiên dừng lại hút một điếu thuốc, hắn có vẻ rất gấp gáp, thở ra một đường khói, lúc tới cửa thì tiện tay ném thuốc xuống dưới gốc cây, sau đó theo sau Lâm Kiều bước vào cửa.

Lâm Kiều gõ cửa, trong nhà không có ai đáp lại, nhưng đằng sau cánh cửa phát ra âm thanh vô cùng kì lạ. Cậu và Tiếu Kha Ngải liếc mắt nhìn nhau rồi trực tiếp đẩy cửa vào.

Cửa số bốn phía đều bị bóng cây che phủ, trong nhà tối đen như mực. Tuy vậy Lâm Kiều vẫn nhìn thấy một người nằm co quắp dưới nền đất, đó là Sơn bà bà.

Lâm Kiều tiến về phía trước hai ba bước, cúi người đỡ Sơn bà bà ngồi dậy, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Tiếu Kha Ngải ra hiệu: “Rót cho tôi cốc nước.”

Tiếu Kha Ngải nói một tiếng “Được” rồi vội vàng chạy tới rót một cốc nước, đưa cho Lâm Kiều.

“Ực, ực…”

Sơn bà bà sắc mặt tái mét cùng vài phần u ám, ấn lồng ngực khó khăn thở hổn hển. Thấy cốc nước đưa tới trước mặt, bà trực tiếp cướp lấy, ực ực uống hơn nửa, sắc mặt lúc này mới dễ coi hơn, nhưng vẫn là một vẻ tái mét.

Nước trong chén phản chiếu vài tia sáng ảm đạm cùng một thứ mùi vị hơi tanh hôi, Lâm Kiều không nhịn được liếc mắt nhìn bà ta rồi hỏi: “Bà làm sao vậy?”

Sơn bà bà một phát bắt lấy tay Lâm Kiều, cổ tay gầy guộc nổi lên đầy gân xanh, dường như muốn chui ra khỏi lớp da mỏng như giấy.

“Ác quỷ… Phải tìm được tro cốt của ác quỷ… Tìm được tro cốt của người đàn bà kia…”

Bà ta thở hổn hển từng hơi một, hận ý trong mắt như muốn trào ra ngoài, “Ả sẽ giết chúng ta… Ả nhất định sẽ giết chết tất cả chúng ta!”

Lâm Kiều nói: “Lần trước không phải bà nói không chỉ có một ác quỷ sao?”

“Cả nhà ả đều là ác quỷ!” Sơn bà bà nói quá vội, không thở nổi, ho kịch liệt, “Khụ, khụ… Tự làm tự chịu, cả nhà bọn họ…”

Bà ta dùng toàn bộ sức lực nắm chặt lấy tay Lâm Kiều, nắm chặt tới mức móng tay sắc nhọn cũng sắp cắm vào sâu trong da thịt. Tiếu Kha Ngải ngồi xổm ở bên cạnh, đem ngón tay của bà từng ngón từng ngón cạy ra.

Sơn bà bà: “…”

Lâm Kiều xoa xoa cổ tay, nói: “Vậy rốt cuộc Lý Tiểu Lệ chết như thế nào?”

Sơn bà bà hít một hơi, lấy gậy chống run rẩy bò dậy, khôi phục vẻ mặt hờ hững: “Người ngoài thôn, biết quá nhiều cẩn thận cũng bị ác quỷ hại chết.”

Lâm Kiều bình tĩnh nói: “Nếu như không có chúng tôi, bà bây giờ đã chết rồi.”

Sơn bà bà cười lạnh một tiếng, gõ gõ gậy trên mặt đất: “Cút ra ngoài!”

Không ai động đậy, một người cũng không.

Sơn bà bà: “…”

“Câu hỏi cuối cùng.” Lâm Kiều nói, “Nghĩa trang của thôn ở chỗ nào?”

Sơn bà bà dùng ánh mắt sắc nhọn nhìn cậu chằm chằm, Lâm Kiều cũng không hề dao động mà chăm chăm nhìn lại bà ta. Mười mấy giây sau, Sơn bà bà lại hừ lạnh một tiếng.

“Chỉ có trưởng thôn mới biết.” Bà ta nói, “Người chết trong thôn đều do lão già kia tự tay đem chôn.”

“Cảm ơn,” Lâm Kiều xoay người nhìn Tiếu Kha Ngải, “Đi thôi.”

Tiếu Kha Ngải hơi sửng sốt, “Đi sao? Nhưng vẫn còn rất nhiều chuyện chưa hỏi đến mà?”

“Bà ta sẽ không nói thêm gì nữa đâu.”

Lâm Kiều đi ra ngoài, Tiếu Kha Ngải nhìn Sơn bà bà một cái, hơi do dự một chút, cũng đi theo Lâm Kiều.

Rời khỏi căn nhà âm u, ánh mặt trời lại một lần nữa chiếu xuống, khiến cho người ta có loại ảo giác đã trở lại trần gian.

Muốn tới nhà trưởng thôn phải đi qua ngôi nhà ba tầng* họ đang ở, song lúc Lâm Kiều trở về cánh cửa vốn đóng chặt lại mở tung.

*Tác giả viết là “hai tầng tiểu lâu”, nhưng mình nhớ là ngôi nhà có ba tầng nên đã sửa lại.

Phía xa xa có hai người dân trong thôn đang gánh thứ gì đó đi ra ngoài, ga giường trắng rơi trên mặt đất, một cái chân trắng nõn đung đưa trong không trung.

Tiếu Kha Ngải nói: “Đợi chút! Kia không phải là Lý Uyển sao?”

Lâm Kiều: “Đuổi theo!”

Hai thôn dân kia chính là hai người lúc trước kiên quyết muốn đem xác Vương Cường ném ra ngoài, không biết làm sao bọn họ biết Lý Uyển chết, thô bạo dùng ga giường bọc lấy xác cô, đem ra khỏi thôn.

Lý Uyển bị vứt xuống đất, da thịt trắng nõn dính đầy bùn đất cùng cỏ dại, mái tóc dài tán loạn, quần áo rách nát.

Tiếu Kha Ngải thấy toàn bộ cảnh đó, liền hít một ngụm khí lạnh: “Súc sinh!”

Lâm Kiều không nói gì, cậu nhíu mày tiến lên, cởi áo khoác của mình phủ lên cơ thể của Lý Uyển.

Hai người dân kia đã rời khỏi, may mắn là phần mộ của Vương Cường cách đó không xa không có bị phá hỏng.

Cuối cùng chôn Lý Uyển cùng với Vương Cường, họ chết chỉ cách nhau có một ngày.

Lâm Kiều vỗ tay phủi đi bụi bặp, quay đầu nhìn thấy Trương Phỉ Nhiên sắc mặt khó coi đứng cách đó không xa hình như là không thoải mái cho lắm.

Cậu hỏi: “Anh làm sao vậy?”

“Không việc gì,” Trương Phỉ Nhiên nói, “Chỉ là có hơi chút buồn nôn… Tôi qua bên kia.”

Anh ta có vẻ buồn nôn mà che miệng lại, chạy về phía khu rừng bên cạnh.

Tiến vào sâu trong rừng, Trương Phỉ Nhiên không nhịn được nữa mà chống tay vào thân cây gần đó nôn ọe, chất lỏng màu vàng trào ra từ miệng hắn, dính ở trên lá cây, mà ở bên trong bãi chất lỏng màu vàng kia, lại có vài con sâu ngọ nguậy không ngừng…

Trương Phỉ Nhiên nôn ọe hồi lâu, mãi cho tới khi bên trong chất lỏng không còn một con sâu nào mới mệt mỏi đứng thẳng người.

Một cơn gió từ sâu trong núi thổi qua, Trương Phỉ Nhiên bị gió lạnh thổi tới choáng váng. Hắn ta đứng ở đó một lúc, cúi đầu, lấy ra vật gì đó từ trong túi quần.

Đó là hai tấm thẻ đồng.

Trương Phỉ Nhiên nắm chặt hai tấm thẻ đồng trên tay, không biết nghĩ tới chuyện gì mà trên mặt nở ra một nụ cười khinh miệt.

Hắn ta nhét hai tấm thẻ trở lại, chậm rãi bước ra ngoài, nhưng còn chưa đi được mấy bước, từ phía sau lưng hắn truyền tới tiếng “xào xạc”.

Trương Phỉ Nhiên kinh ngạc quay đầu, phía sau lưng hắn chỉ là rừng cây âm u ánh sáng không chút ánh sáng, mà ở chỗ sâu tít trong rừng có một cánh tay trắng xanh duỗi ra từ sau thân cây, chậm rãi vẫy vẫy hắn ta.

Trương Phỉ Nhiên nhìn chằm chằm cánh tay kia, mấy giây sau, nhấc chân bước về hướng đấy. Hắn ta từng bước tiến vào trong rừng sâu, bóng người nhanh chóng biến mất sau tàng cây… Rất nhanh sau đó không còn gì thấy gì nữa.

Ở bên ngoài khu rừng, Tiếu Kha Ngải đứng ném đá ven đường, lúc vứt viên đá thứ 11, Lâm Kiều đứng lên nói: “Chúng ta đi tìm anh ta.”

Tiếu Kha Ngải: “Ủa? Anh ta không phải ở chỗ đó…”

Lời nói của cậu ta dừng lại.

Vốn là ở chỗ của bọn họ có thể nhìn thấy một bóng người phía khu rừng, mà lúc này lại không thấy đâu cả.

“Đã qua một lúc lâu mà không có âm thanh.” Lâm Kiều nhìn chằm chằm khu rừng bên kia, nói: “Cái chúng ta thấy chưa chắc đã là Trương Phỉ Nhiên.”

Tiếu Kha Ngải đột ngột đứng dậy: “Vậy chúng ta mau đi thôi!”

Bọn họ vội vã tiến về phía khu rừng, nhưng đã muộn.

Trong không khí toàn mùi máu tanh, máu tươi chảy xuống dọc theo thân cây.

Giữa không trung cơ thể Trương Phỉ Nhiên bị vô số cành cây đâm xuyên qua, cành cây đan xen nhau khiến chân tay hắn ta bị vặn vẹo thành tư thế kì quái, không còn nhìn ra hình người.

Máu dính trên cành cây nhỏ giọt xuống như mưa máu, một tay Trương Phỉ Nhiên vẫn hơi run run, hai mắt trợn trừng, dáng vẻ cực kì sợ hãi khi còn sống.

“…”

Mấy phút sau, Lâm Kiều nói: “Chúng ta đi thôi.”

Tiếu Kha Ngải yêu lặng gật đầu, lại nhìn Trương Phỉ Nhiên, đi theo Lâm Kiều rời khỏi khu rừng.

Trong chớp mắt lại chết một người, sáu người chỉ còn hai người bọn họ. Một bầu không khó chịu bao lấy hai người, suốt dọc đường đi cũng không ai mở miệng nói chuyện.

Một lát sau Tiếu Kha Ngải đột nhiên hỏi: “Chúng ta đi tìm trưởng thôn sao?”

Lâm Kiều: “Ừm.”

Trái ngược với Sơn bà bà, trưởng thôn không ở giữa thôn mà ở sát rìa thôn.

Nơi này không ồn ào giống như ở giữa thôn, xung quanh chỉ có vài căn nhà, trên mặt đất mọc toàn là cỏ dại, thật giống như đã lâu không có người dọn dẹp.

Nhà của trưởng thôn là căn nhà ngay đầu, Lâm Kiều chậm rãi tiến lại gần, Tiếu Kha Ngải đi bên cạnh cậu, đột nhiên túm lấy ống tay áo của cậu.

“Không đúng, anh, sao em giống như… Giống như nhìn thấy…”

Vẻ mặt cậu ta hốt hoảng, ngón tay run rẩy chỉ về một phía, thấp giọng nói: “Em giống như thật sự nhìn thấy… Trương Phỉ Nhiên.”

Hướng cậu ta chỉ, chẳng có thứ gì cả.

“…”

Lâm Kiều nhìn chằm chằm chỗ đó một hồi, nhíu mày: “Tôi không nhìn thấy bất cứ thứ gì cả.”

Tiếu Kha Ngải: “Có đúng vậy không? Vậy… Cũng có thể là do em nhìn nhầm.”

Cậu ta rút tay về không nói gì.

Lâm Kiều quay đầu muốn nói gì đó với cậu ta, nhưng khóe mắt thoáng nhìn thấy thứ gì đó lướt qua… Giống như mái tóc dài của phụ nữ.

Lâm Kiều vội vàng xoay người, nhưng mà nơi đó vẫn vắng vẻ như cũ, không có gì hết.

Tiếu Kha Ngải sốt sắng hỏi: “Anh cũng nhìn thấy đúng không?”

“Không, thứ tôi thấy không phải Trương Phỉ Nhiên.”

Lâm Kiều đưa tay đặt ở trên đoản đao, ngón cái hơi đẩy chuôi dao, nói: “Cẩn thận một chút.”

Tiếu Kha Ngải gật đầu, theo sát Lâm Kiều. Bọn họ tới trước nhà trưởng thôn, cửa không khóa chỉ khép hờ, Lâm Kiều nhìn thấy bóng người lay động thoáng qua khe cửa, liền gõ gõ cửa phòng.

Mấy giây sau tiếng trưởng thôn khàn khàn truyền ra từ bên trong: “Vào đi.”

Lâm Kiều: “Cảm ơn.”

Cậu nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào bên trong. Nơi này và nhà của Sơn bà bà đều u ám như nhau, tựa hồ không có ánh sáng lọt vào, trong phòng khách u ám không nhìn bóng dáng trưởng thôn.

Tiếu Kha Ngải nói: “Trưởng thôn?”

Cậu ta còn chưa nói xong, một giọng nữ trầm thấp từ phía trên truyền xuống, lướt qua tai họ.

“Thắt dây buộc vào những ngón tay là bạn có thể kết dây…”

Kéo dây, móc ra hình, hoạt tiết thật dễ thương.”

Thanh âm của người phụ nữ âm trầm, hát một khúc đồng dao quái dị.

Lâm Kiều đột ngột ngẩng đầu, sau khi nhìn rõ cảnh bên trên, con ngươi co lại.

Một sợi dây vắt qua xà ngang, trưởng thôn bị treo ở trên đó, đầu lưỡi thè dài, chậm rãi lay động. Thi thể của ông ta cứng ngắc hơi xoay về phía Lâm Kiều, một giây sau cánh cửa “kéttt” một tiếng… Chậm rãi đóng lại.
Bình Luận (0)
Comment