Thời Đại Game Quật Khởi

Chương 159

Editor: Nguyetmai

Xem đến trưa, Chung Minh chọn được mấy căn hộ, cuối cùng quyết định một trong số đó.

Địa điểm khá gần với nơi ở hiện tại của Chung Minh, đến nơi ở của Khương Uyển Na và Châu Sâm cũng không tính là xa. Khương Uyển Na có thể đi bộ đi làm. Châu Sâm chỉ cần đi xe bus khoảng mười phút.

Khu dân cư ở đây tên là Quang Minh Hoa Viên, một căn hộ Officeltel rất bình thường, các thiết bị lắp đặt khá đơn giản, hơn nữa bỏ trống trong thời gian dài nên đồ dùng bừa bộn bên trong cũng không nhiều lắm, dễ dàng cải tạo.

Diện tích căn hộ khoảng 130 mét vuông, không lớn lắm nhưng dù sao trong thời gian ngắn cũng chỉ có ba nhân viên đều làm việc ở phòng khách. Một người một máy tính là xong, vì thế cũng không cần không gian quá lớn, có điều một số đồ dùng như bàn làm việc vẫn cần phải mua.

Có điều phòng khách rất lớn, sáng sủa, điểm này khá được.

Hai phòng ngủ, bản thân Chung Minh sẽ ngủ ở phòng ngủ chính, ngoài phòng ngủ phụ còn có một phòng nhỏ, có lẽ vốn dĩ là để làm phòng sách, có thể làm phòng tiếp khách, còn bên trong phòng ngủ phụ cũng không có giường, không có tủ, có thể cân nhắc làm phòng họp.

Đương nhiên là trong trường hợp nhất thiết phải có phòng họp

Nếu như không cần phòng họp thì có thể tận dụng làm phòng game, có một số đồ chơi như thiết bị VR hoặc mô hình lái xe giả lập, cũng khá là chiếm chỗ.

Tiền thuê cả căn hộ một tháng là mười ba nghìn, đắt đến mức quả thực Chung Minh muốn hộc máu, có điều đây là chi tiêu bắt buộc không thể tránh được, có đắt cũng phải chịu thôi.

[Nhấp vào để xem bản đồ chi tiết của căn hộ]

Tóm lại ký xong hợp đồng là có thể xách vali vào ở ngay.

Chung Minh quay lại chỗ ở của mình bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Đồ dùng của anh cũng không nhiều, bởi vì nơi này thực sự quá chật hẹp, quả thực muốn mua cái gì cũng không có chỗ để, vì thế thu dọn xong hành lý, anh tìm đại một chiếc xe rồi chở đi luôn.

Tiếp theo chính là mua đồ đạc, cũng may lên mạng đều có thể mua được, bao gồm bàn ghế làm việc, máy tính, còn có chậu cây, mô hình để trang trí, cùng với một số đồ dùng sinh hoạt hằng ngày.

Đương nhiên, mô hình chỉ là để chứng minh "Chúng ta là một studio game" mà thôi, không có mục đích gì khác, đương nhiên cũng chọn qua loa một vài món rẻ để mua.

...

Sáng hôm sau thức dậy, các món hàng chuyển phát nhanh lần lượt gửi tới.

Trong phòng khách chất đống lộn xộn, một mình Chung Minh không thể dọn đẹp nổi trong thời gian ngắn, chỉ có thể sắp xếp vị trí sơ sơ trước, những thứ khác để sau này từ từ dọn dẹp.

Đợi dọn dẹp xong mọi thứ đoán chừng còn phải tổng vệ sinh một lượt, có điều may mà có robot quét nhà nên cũng không phiền phức lắm.

Đang dọn dẹp thì có tin nhắn trong nhóm chat ba người.

Khương Uyển Na: "Tôi đã làm xong thủ tục nghỉ việc."

Châu Sâm: "Tôi cũng đã làm xong. Chung Minh, hôm qua cậu nói đã tìm căn hộ xong rồi, địa chỉ ở đâu? Gửi đến đây trước đi."

Chung Minh gửi định vị vị trí vào nhóm.

"Được đó, khá gần chỗ tôi ở." Châu Sâm nói: "Ngày mai chúng ta bắt đầu làm việc hả?"

Chung Minh: "Không, hôm nay là phải bắt đầu làm việc rồi, mọi người đến đây giúp tôi dọn dẹp phòng ốc trước đi..."

Châu Sâm: "... À, tôi quên mất bây giờ chúng ta là những kẻ lập nghiệp khó khăn."

Khương Uyển Na nói: "Đúng lúc tôi có thể mang robot quét nhà đến, nhân tiện đem theo hai cái khăn lau."

Chung Minh trả lời: "Không cần, tôi đều mua cả rồi, mọi người cứ qua đây là được."

Nếu ở những công ty lớn, cho dù là môi trường làm việc hay các kiểu thủ tục chắc chắn sẽ có người chuyên môn đảm nhiệm sắp xếp, nhưng những kẻ lập nghiệp khó khăn đương nhiên không có đãi ngộ này, chuyện gì cũng phải tự làm.

Buổi chiều, hai người đó đã đến.

Châu Sâm nhìn phòng khách lộn xộn mà cảm thấy đau cả đầu: "Những thứ này là do người thuê trước để lại hay là của chúng ta?"

Chung Minh vẫn đang dọn dẹp: "Đương nhiên đều là đồ của chúng ta, khi tôi thuê căn hộ này thì bên trong rỗng tuếch, những món đồ mà mọi người nhìn thấy đa số là tôi tự mua thêm. Tới giúp tôi di chuyển cái bàn này đi."

Chung Minh và Châu Sâm cùng làm, sắp xếp xong máy tính, bàn làm việc mới mua, Khương Uyển Na đi dọn dẹp rác, quét tước vệ sinh.

Ba người bận rộn đến tối, cuối cùng cũng làm xong.

Chung Minh và Châu Sâm lại đi vứt rác, sau khi quay lại thì đúng lúc robot quét nhà đang lau sạch sẽ nền nhà.

Châu Sâm nằm dài trên sofa: "Ôi, làm tôi mệt chết đi được."

Toàn bộ phòng khách cơ bản được chia làm hai phần, một bên là ba vị trí làm việc đều gần cửa sổ, tầm nhìn rất tốt, cảnh vật xung quanh cũng đẹp. Ghế sofa trong phòng khách là một trong những món đồ gia dụng ít ỏi có sẵn, hiện giờ được kéo qua một bên, dùng làm chỗ nghỉ ngơi hằng ngày.

Trên bàn làm việc có bày cây xanh, mô hình, có thể ngắm nhìn phong cảnh của khu dân cư thông qua ban công. Bởi vì là đây là tòa nhà Officetel nên vẫn có sự khác biệt với những tòa nhà dân cư, phong cảnh phía ngoài cũng khá đẹp, điểm thiếu sót duy nhất chính là thời tiết đang gần vào thu, cây cỏ không còn tươi tốt nữa, cảnh quan có phần thua kém mùa hè một chút.

"À, đúng rồi, thành lập studio chắc phải đi đăng ký chứ nhỉ? Ngày mai đi hả?" Châu Sâm hỏi.

Chung Minh gật đầu: "Đúng vậy, ngày mai đi làm thủ tục. Có điều tôi đi một mình chắc là được, hai người cũng không cần đi theo. Đúng rồi, còn cả chuyện tiền bạc nữa. Tiền thưởng lần này trừ 20 phần trăm thuế, tới tay tổng cộng 1,6 triệu, bây giờ đều ở trong tay tôi. Tôi lấy 600 nghìn, hai người lấy 500 nghìn, số tiền này tương đương với việc chúng ta cùng bỏ vốn thành lập studio, về cổ phiếu gốc*..."

(*) Cổ phiếu gốc: Cổ phiếu trước khi phát hành ra thị trường.

Khương Uyển Na ngắt lời anh: "Ây da, không cần làm nghiêm túc như vậy đâu, sao lại có cả cổ phiếu gốc nữa. Hơn nữa, hai chúng tôi lấy 500 nghìn cũng không thích hợp, tổng cộng 1,6 triệu, hai chúng tôi mỗi người 400 nghìn, cậu lấy 800 nghìn đi. Nói thật, tôi cũng chẳng để ý lắm về cổ phiếu gốc, dù sao việc này hoàn toàn là do cậu lo liệu, cái danh hiệu "Đồng sáng lập" chẳng có ý nghĩa gì cả, lại không thể mài ra ăn được. Nếu cậu thực sự để ý những việc này thì đợi studio thực sự kiếm được tiền rồi phát nhiều tiền thưởng cho chúng tôi là được."

Châu Sâm cũng nói: "Đúng thế, tôi cũng cảm thấy như vậy. Hai chúng tôi đi cùng cậu là xuất phát từ sự tin tưởng dành cho cậu, tôi cảm thấy cổ phiếu gì đó cứ tập trung trong tay cậu đi, cậu phát cho chúng tôi nhiều tiền thưởng là được. Hơn nữa, cổ phiếu gì đó thực sự quy được thành tiền thì phải lên thị trường cổ phiếu, bây giờ chúng ta nghĩ đến những thứ này có phải quá xa vời không."

Chung Minh gật đầu: "Vậy được, cũng không vội bàn bạc chuyện này."

Khương Uyển Na nghĩ đến một vấn đề: "Đúng rồi, ngày mai sắp đi đăng ký studio rồi, dù sao cũng phải có một cái tên chứ? Đã nghĩ xong tên chưa?"

Chung Minh gật đầu: "Nghĩ xong rồi, tên là studio Vi Quang."

"Vi Quang? Có ý nghĩa gì đặc biệt không?" Châu Sâm hỏi.

Chung Minh nói: "Mong tất cả những nhà phát triển game đều thoát khỏi sự ảm đạm, tiến về phía trước, không cần phải nghe lời của những kẻ không biết cầu tiến. Làm những việc có thể làm, lên tiếng những điều có thể lên tiếng, có một phần nhiệt huyết, phát ra một tia sáng như những con đom đóm có thể phát sáng trong bóng đêm, không cần phải chờ đợi ngọn lửa lớn. Sau này nếu không có ngọn lửa lớn, tôi chính là tia sáng duy nhất. Nếu như có ngọn lửa lớn, có mặt trời xuất hiện, đương nhiên chúng tôi sẽ vui vẻ chấp nhận biến mất, chẳng những không hề bất bình, mà còn mừng vui ca ngợi ngọn lửa lớn hoặc ánh mặt trời ấy vì nó chiếu sáng nhân loại, bao gồm chính bản thân tôi. Mong tất cả những nhà phát triển game đều tiến về phía trước, không cần để ý đến sự cười nhạo và những thủ đoạn xấu xa."

Châu Sâm im lặng hồi lâu, lên tiếng phỉ nhổ: "Nhưng trong đoạn cậu nói có thấy hai chữ "Vi Quang" xuất hiện đâu..."
Bình Luận (0)
Comment