Thời Đại Game Quật Khởi

Chương 181

Editor: Nguyetmai

Một lúc sau, Chu Dương cũng tới.

"Chung Minh, nghe nói game cậu thiết kế đã ra mắt? Hơn nữa còn rất nổi tiếng, đánh giá trung bình hơn chín điểm?" Chu Dương nói.

Chung Minh giả vờ tức giận: "Anh nói vậy nghĩa là vẫn chưa chơi hả? Thật quá đáng, mau tải về chơi đi!"

"Aiyo, được rồi, cậu chờ một chút, đợi mang thức ăn lên, tôi sẽ tải xuống." Chu Dương trêu.

Lão Tạ và nhóm người tổ lập trình đều đã nhanh chóng có mặt.

Vì mọi người đều đi taxi bay nên phải chia thành mấy đợt, tổng cộng mất gần hai mươi phút mới đến đủ.

Thoạt nhìn lão Tạ có vẻ hơi mất tinh thần, chắc đang lo lắng không yên vì chuyện của anh Đại Huy.

Mọi người vừa gọi món vừa nói chuyện.

"Chúng tôi đến bệnh viện thăm anh Đại Huy, không ngờ một người luôn khỏe mạnh và đầy tinh thần như anh ấy lại có thể mệt đến mức đổ bệnh." Châu Sâm nói.

Quản lý Tạ thở dài: "Haiz, việc này cũng là lỗi của tôi. Lúc đó Tổng Giám đốc Vu và Giám sát Bạch giao rất nhiều công việc, Đại Huy đã gánh hết mà không nói gì. Tôi hỏi cậu ấy công việc có nặng không, cậu ấy nói chút chút, nhưng chỉ cần tăng ca vài ngày là có thể làm kịp. Tôi cũng không để ý nhiều, không ngờ lại xảy ra chuyện này."

Chung Minh khuyên nhủ: "Lão Tạ, anh cũng đừng quá tự trách, theo tôi thấy, anh không có lỗi trong chuyện này. Mấu chốt là đám người chia việc này không biết ước lượng khối lượng công việc gì cả? Cứ thế giao một đống việc, lập deadline mà không quan tâm là có làm xong được không, trong mắt bọn họ, nhân viên chỉ là công cụ để họ đạt được thành tích."

Chu Dương bổ sung: "Hơn nữa, Quản lý Tạ à, cho dù anh có phản ánh với Giám sát Bạch cũng không ăn thua. Giám sát Bạch muốn làm Tổng Giám đốc Vu hài lòng, nên chắc chắn sẽ không lùi deadline. Thậm chí Giám sát Bạch biết rất rõ việc anh Đại Huy bị quá tải, nhưng anh ta không hề quan tâm."

Một lập trình viên thở dài và bảo: "Thật ra không chỉ riêng Giám sát Bạch, không phải những công ty khác cũng như thế sao? Tôi có một người bạn làm trong một công ty nhỏ, mỗi ngày làm việc đến mười một giờ đêm mới về, làm việc cả tuần không có ngày nghỉ. Hỏi cậu ta tại sao ngày nào cũng tăng ca, cậu ấy nói, đó không phải tăng ca, đó là thời gian làm việc bình thường! Thời gian làm việc bình thường là mười ba tiếng nhân với bảy ngày! Anh nói xem ai mà chịu nổi?"

Một lập trình viên khác nói: "Đúng vậy, tôi cũng nghe nói có công ty như vậy, thông thường làm việc mười ba tiếng nhân với bảy ngày, lúc tăng ca còn muộn hơn, có lúc còn thường xuyên làm việc đến năm - sáu giờ sáng để chạy cho kịp phiên bản, đợi đến khi quán ăn sáng mở cửa, bọn họ ăn xong bữa sáng rồi về công ty ngủ bù mấy tiếng, sau đó lại tiếp tục làm việc."

"Nên mới nói, Công ty Giải trí Tương tác Quang Dực đã được coi là tốt rồi. Dù sao cũng là một công ty lớn, hơn nữa Quản lý Tạ cũng giành về cho chúng ta không ít tiền tăng ca. Dự án "Biển học vô biên" làm ăn có lãi, còn có thể nhận một khoản tiền thưởng. Tuy mệt mỏi nhưng dù gì vẫn có tiền, không như những nơi khác, làm việc mệt muốn chết mà tiền lương lại chẳng được mấy, hơn nữa đừng mong đến việc được nhận một đồng tiền tiền thưởng hay tiền tăng ca nào."

Mọi người ai cũng đều thổn thức khi nói đến chuyện của anh Đại Huy.

Trương Tiểu Văn nói: "Loại công ty làm việc mười ba tiếng một ngày, bảy ngày một tuần không phải quá đáng lắm sao? Việc này hoàn toàn trái với quy định trong luật lao động đúng không?"

Chu Dương gật đầu: "Đương nhiên là trái quy định, trong luật lao động đã quy định chế độ làm việc tám tiếng một ngày, một tuần nhiều nhất cũng chỉ được làm việc bốn mươi bốn tiếng, mỗi tuần ít nhất được nghỉ một ngày. Hơn nữa thời gian tăng ca trong một tháng cũng không được vượt quá ba mươi sáu tiếng đồng hồ, tăng ca phải được trả tiền tăng ca. Nếu tăng ca trong những ngày nghỉ lễ theo quy định thì tiền tăng ca sẽ gấp ba lần tiền lương cơ bản. Chỉ cần lên mạng tra thử một lát là có thể nhìn thấy những quy định này, nhưng có tác dụng gì chứ? Cậu không muốn tăng ca, muốn tố cáo công ty, nhưng mà có người chấp nhận tăng ca! Cho dù cậu thắng kiện, công ty lập tức có thể tuyển người mới, sau đó nói xấu cậu trong tờ đơn nghỉ việc, nói cậu không chăm chỉ làm việc, không phối hợp với công việc của những người khác, không nghe theo sự chỉ đạo của cấp trên hoặc đánh tiếng với những công ty khác trong ngành, sau này cậu định làm thế nào?"

Một lập trình viên khác đồng ý và nói: "Đúng, hơn nữa điều đáng sợ nhất là cậu sang một công ty khác mà tình hình vẫn y như vậy! Cậu cũng không thể đến chỗ nào làm việc là kiện chỗ đó, phải không? Ngành game bây giờ đều thế cả, tăng ca mà không trả tiền cũng là chuyện rất bình thường, ngoài mặt thì nói chúng ta có tiền thưởng của dự án, nhưng thực tế thì sao? Có thể nhận được một phần mười số thưởng đáng lẽ được nhận đã là tốt lắm rồi!"

Quản lý Tạ nói: "Thực ra cũng không riêng gì ngành game, những ngành còn lại cũng không khác mấy. Tôi có mấy người bạn làm trong ngành công nghiệp truyền thống, cơ bản cũng như vậy, việc tăng ca trở nên bình thường như cân đường hộp sữa. Tôi cũng không thích văn hóa tăng ca biến tướng này, nên cố gắng tranh thủ để các cậu không phải tăng ca, nhưng áp lực từ nhiều phía nên rất khó."

Một lập trình viên ngồi bên cạnh hỏi Châu Sâm: "Haiz, bây giờ các anh đã tự ra mở studio riêng, nên vấn đề tăng ca chắc cũng rất nghiêm trọng nhỉ? Nhưng các anh tăng ca là vì bản thân mình nên trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều."

Châu Sâm gãi đầu: "Ớ, cũng được, tăng ca là việc không thể tránh khỏi mỗi khi có nhiều việc, nhưng thời gian thì khá tự do."

Chung Minh cười cười: "Mục tiêu đầu tiên khi tôi tự ra mở studio là để tất cả nhân viên của mình không cần phải tăng ca, giúp tất cả nhân viên có thể mua được một ngôi nhà ở thành phố Minh An."

"Ái chà, chí hướng của cậu cũng lớn đấy nhỉ, ngay từ đầu đã lập cho mình một mục tiêu gần như không thể hoàn thành được." Chu Dương trêu đùa.

"À, đúng rồi, anh Chung, game của các anh tên gì vậy, mấy hôm nay luôn phải tăng ca nên không có thời gian để chơi." Trương Tiểu Văn hỏi.

"Con đường ẩn náu cho Cách Mạng."

"Được rồi, giờ tôi tải xuống chơi thử đây."

"Nếu mọi người có thời gian rảnh thì đến studio của chúng tôi chơi, cái khác tôi không dám nói nhưng đồ ăn vặt chắc chắn đủ."

...

Trên bàn cơm, mọi người cùng nâng cốc chúc mừng.

Tuy tất cả đều uống nước ngọt.

Lại nhắc đến tình hình lúc này của dự án "Biển học vô biên".

Nói tóm lại, tình hình của nó không được lạc quan cho lắm, số liệu tổng thể đang giảm xuống, hơn nữa trên mạng cũng xuất hiện nhiều bài viết nói "Vung tiền hàng trăm vạn" đang làm giả số liệu, dẫn đến không ít sóng gió.

Hiển nhiên, phần lớn là do đối thủ cạnh tranh nói xấu, nhưng bảo là nói xấu cũng không đúng, vì những chuyện này đều là sự thật.

Tóm lại chuyện này đã tạo ra một vài ảnh hưởng.

Tình hình của các chương trình hỏi đáp chia tiền thưởng khác cũng không khá hơn được là bao, một vài công ty lớn sản xuất các chương trình hỏi đáp như Bản tin đáng chú ý và Thông tấn xã Ngô Đồng đã lần lượt cắt giảm giải thưởng, mới đầu thì hùng hổ bơm tiền vào khiến tiền thưởng của một số cuộc thi lớn lên đến tận năm triệu, nhưng về sau dần dần không gánh nổi nữa, đã hạ xuống còn một hai triệu, dự đoán qua một thời gian nữa sẽ còn tiếp tục giảm xuống.

Mặc dù những sự kiện vung tiền như thế này quả thật có thể kéo thêm những người dùng năng động cho nền tảng, nhưng cứ lặp đi lặp lại một kiểu thì hiệu quả nhất định sẽ giảm xuống.

Bởi vì số người mà sự kiện này lôi kéo được cũng có giới hạn, kiểu gì cũng phải có một hạn mức nhất định, hơn nữa những người bị lôi kéo muốn đổi giải thưởng sang tiền mặt cũng rất khó, cho dù là công ty lớn cũng không gánh nổi việc mỗi ngày phải thua lỗ mấy triệu.

Tổng Giám đốc Vu cũng cảm nhận được điều này, nên mới hy vọng có thể cố gắng nhanh chóng cho ra phiên bản mới, tìm cách xoay chuyển tình hình, nhưng cũng vì thế mà làm cho anh Đại Huy mệt mỏi đến mức đổ bệnh.
Bình Luận (0)
Comment