Thời Đại Game Quật Khởi

Chương 192

Editor: Nguyetmai

Một tuần mới.

Buổi sáng, mọi người đều đã tới đủ.

Hiện tại không phải giai đoạn phát triển, họ đang xem đánh giá trên mạng về "Sổ tay sinh tồn của dân công sở", sau đó làm một số công việc cải tiến đơn giản.

Xem đánh giá là một chuyện khiến người ta vui vẻ, nhưng có lúc cũng rất phiền não.

Nhiều nhà thiết kế game nạp tiền chắc chắn đều không xem đánh giá, có xem cũng chỉ xem lời khen ngợi của người chơi nạp tiền trong nhóm fan mà thôi.

Vì sao?

Bởi vì bình luận bên ngoài đa phần đều là mắng chửi, đọc còn chưa đủ buồn phiền sao.

Công việc cải tiến cũng bận bịu.

Đối với những nhóm lớn, trước khi dự án ra mắt rất bận rộn, sau khi ra mắt, cứ cho là còn nhiều nội dung cần sửa đổi thì cũng rảnh rỗi hơn nhiều.

Bởi vì deadline ra mắt của nhóm thường rất gắt gao, cần tăng ca điên cuồng để việc ra mắt sản phẩm được thuận lợi. Sau khi ra mắt, mặc dù có nhiều nội dung cần sửa đổi nhưng nhân viên nhiều, bạn một ít tôi một ít cũng có thể sửa xong đúng thời hạn.

Nhưng nhóm làm game độc lập thì khác, giai đoạn phát triển cũng không có deadline rõ ràng, nhân lực không đủ, khi game gần như hoàn chỉnh mới ra mắt. Nhưng sau khi ra mắt chắc chắn nảy sinh nhiều vấn đề, người chơi sẽ phản hồi đủ mọi ý kiến khác nhau, phải sửa đổi một đống thứ, vả lại còn rất gấp.

Dĩ nhiên phải gấp rồi, người chơi đều đang trải nghiệm mà!

Nhân lực ở các nhóm làm game độc lập luôn ít. Thường khi game vừa ra mắt, các vấn đề và bug game đều bị người chơi tìm ra, càng phải tăng ca điên cuồng để sửa bug.

"Sổ tay sinh tồn của dân công sở" lại không nhiều bug như vậy, nhưng tổng cộng chỉ có hai người lập trình, Châu Sâm và anh Đại Huy cũng đâu phải thần thánh, khó tránh khỏi sơ sót. Cho nên giai đoạn này đang bận rộn làm các công việc cải tiến sau khi game đã ra mắt.

Về phần Chung Minh thì đang lướt trang web tuyển dụng, xem ra có chút đau đầu.

Khương Uyển Na lườm một cái: "Chúng ta định tuyển người sao?"

Chung Minh gật đầu: "Vẫn đang suy nghĩ. Có điều trong thời gian này e là cũng không tuyển được người thích hợp, chỉ xem thử trước thôi."

Bây giờ là tháng Mười một, nếu muốn tuyển người, tốt nhất đợi sang năm mới.

Bởi vì hầu hết các nhân viên khá giỏi đều chờ sau khi nhận thưởng cuối năm xong mới nhảy việc, nếu nhảy việc thời gian này sẽ chịu thiệt rất nhiều.

Vừa nghĩ tới tuyển người, Chung Minh hơi đau đầu.

Nếu không muốn tự mình lần lượt phỏng vấn tất cả mọi người, vậy tốt nhất cần tìm HR - bộ phận chuyên tuyển dụng, nhưng vấn đề là HR chỉ làm việc ở công ty lớn, thường sẽ không chọn công ty nhỏ để nhảy việc.

Điều này cũng có thể lý giải, đối với nghề HR thì làm việc ở công ty càng lớn, sẽ càng có nhiều không gian phát huy. Một số HR còn đóng vai trò như chính ủy trong các tập đoàn lớn, như vậy mới gọi là đỉnh cao cuộc sống.

Vào công ty nhỏ, có thể mỗi năm tuyển bấy nhiêu người là xong việc rồi, thời gian khác bị bỏ phí, HR có năng lực đương nhiên không chịu làm.

Nếu là HR bình thường không có kinh nghiệm, không đủ chuyên môn, nhìn người cũng không chính xác, để những HR này phụ trách tuyển dụng thật sự khó có thể tìm được nhân tài khiến Chung Minh hài lòng, nói không chừng cuối cùng còn phải tự đi tuyển dụng, vậy kết quả có khác gì nhau, tìm HR còn không bằng tự mình tuyển người.

Chung Minh cảm thán nói: "Nếu không thì kéo vài người từ dự án bên kia sang? Đều là những người đáng tin cậy hiểu rõ về công việc, cũng không cần phải phỏng vấn. Có thể gọi Trương Tiểu Văn tới để làm các việc vặt."

Anh Đại Huy buồn cười: "Phải xem ý lão Tạ thế nào đã? Đến lúc đó giành luôn dự án "Biển học vô biên", xem Giám sát Bạch có mang dao tới tìm cậu không."

"Haiz, không thể nói như vậy được, nhân tài Công ty Giải trí Tương tác Quang Dực rất nhiều, bị giành mất một hai người thì có làm sao đâu."

Chung Minh suy đi nghĩ lại, việc tuyển người chờ sang năm mới sẽ ổn thỏa hơn.

Chủ yếu bây giờ muốn tuyển cũng không phải không được, nhưng lỡ như không tuyển được người thích hợp là xem như công toi, sẽ làm chậm trễ tiến độ phát triển ban đầu đã đề ra.

Từ tháng Mười một đến tháng Hai tranh thủ thời gian làm thêm một game, sau khi làm xong nghỉ ngơi một thời gian, đổi địa điểm studio, tuyển người, có thể thuận lợi phát triển tiếp studio làm việc Vi Quang rồi.

Dù sao lần tuyển người này chắc chắn không ít, cả studio có thể lên tới 10 người. Toàn bộ 10 người đều tập trung trong phòng khách đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Cho nên, Chung Minh suy nghĩ làm thêm một game khác.

Đương nhiên, suy nghĩ tới số người trong studio hiện tại, ước tính cũng vẫn là game độc lập.

Lướt Weibo một hồi, đọc thêm vài đoạn chat trong nhóm.

Đột nhiên, Chung Minh đọc được một tin mới, có chút hứng thú.

Cuộc thi ý tưởng game nghệ thuật toàn cầu!

Tên tiếng Anh gọi tắt, GGAC, giải nhất nhóm chuyên nghiệp, tiền thưởng một trăm tám mươi vạn! Giải nhì, giải ba, tiền thưởng lần lượt là năm mươi vạn, hai mươi vạn!

Giám khảo đều là chỉ đạo thiết kế, chỉ đạo mỹ thuật ở một số công ty lớn, tất cả đều là người có chút tiếng tăm trong ngành của thế giới này, chức danh đều là "nhà thiết kế cao cấp", "người đồng sáng lập", "nhà nghệ thuật", "giám chế mỹ thuật".

Bên hợp tác trong cuộc thi lần này cũng rất nhiều, có công ty game nổi tiếng, học viện mỹ thuật trực thuộc một số đại học danh tiếng, thậm chí là hiệp hội thư pháp và hiệp hội hội họa.

Hơn nữa, tuy là cuộc thi ý tưởng game nghệ thuật toàn cầu nhưng trên thực tế chủ yếu vẫn xoay quanh phong cách Hoa Hạ.

Mặc dù dàn giám khảo có nhà thiết kế và mỹ thuật phương Tây, nhưng cũng chỉ có 1-2 người. Gọi là cuộc thi game nghệ thuật toàn cầu chủ yếu vì đặt tên như vậy nghe hay.

Còn về cái lợi sau khi đoạt giải cũng không ít.

Đầu tiên là tiền thưởng, một trăm tám mươi vạn không tính là nhiều lắm, nhưng đối với studio của mấy người Chung Minh cũng là một khoản kiếm thêm không nhỏ, có thể kiếm thì tại sao không kiếm chứ?

Thứ hai là danh tiếng và uy tín. Cuộc thi lần này không phải cuộc thi ao làng, dù là giám khảo hay bên hợp tác đều rất nổi tiếng, có thể giành giải thưởng ở cuộc thi như vậy, có lẽ không gây chú ý lớn cho người chơi, nhưng tiếng vang trong ngành chắc chắn không nhỏ!

Cuối cùng chính là mối quan hệ.

Ngành công nghiệp game được coi là một ngành tương đối khép kín. Không biết người ngoài nghĩ sao về ngành này, có thể họ cũng biết rõ một vài công ty game đặc biệt nổi tiếng. Nhưng người trong ngành thì khá xem trọng việc tìm hiểu những vấn đề này.

Ví dụ như, Chung Minh muốn tìm cho mình một cao thủ về mỹ thuật, chỉ dựa vào tài ăn nói chưa chắc thành công, người ta không cách nào kiểm chứng được công ty anh như thế nào. Nhưng nếu đem "Con đường ẩn náu cho Cách Mạng", "Sổ tay sinh tồn của dân công sở" và giải nhất GGAC ra thì sẽ chứng minh thực lực làm việc của bản thân mình, hơn nữa còn rất có triển vọng!

Huống hồ gì, cuộc thi lần này có không ít người trong ngành làm giám khảo, trong đó có nhiều nhân tài được Chung Minh đánh giá cao. Nếu có thể nhân cơ hội lần này quen biết vài người, bây giờ không nói tới việc giành người, ít ra có thêm bạn tốt, sau này bàn việc hợp tác cũng thuận tiện hơn rất nhiều.

Chung Minh mở trang thông tin chi tiết cuộc thi, tiếp tục xem.

Khương Uyển Na nghiêng đầu: "Ủa, đây không phải GGAC sao?"

Chung Minh gật đầu: "Đúng vậy, tôi định tham gia."

"Uầy... cậu chắc chưa? Nếu tôi nhớ không lầm, ngày mai là hạn chót vòng loại thì phải…"

Chung Minh sửng sốt: "Hả?"

Anh bấm sang trang kế của cuộc thi, kéo tới mục "Quy tắc bình chọn và cách tham dự cuộc thi".

"Đăng ký vòng loại: Ngày 1 tháng 9 đến ngày 15 tháng 11".

"Người dự thi cần gửi bản thảo ý tưởng tác phẩm hoặc demo tác phẩm đến email dự thi, người gửi demo tác phẩm ưu tiên đậu vòng loại, người không gửi demo chỉ gửi bản thảo ý tưởng, ngày 14 và 15 cần nhanh chóng đến cuộc thi, ban giám khảo sẽ trực tiếp chất vấn, tác phẩm đạt yêu cầu sẽ vào vòng trong.

Chung Minh xem lại lịch.

"… Hôm nay không phải đã là ngày 12 rồi sao???" Chung Minh ngơ ngác.

Khương Uyển Na gật đầu: "Phải, nên nói cho chính xác, cậu còn có thời gian một ngày rưỡi thiết kế xong bản thảo ý tưởng, và thứ tư phải bay tới cuộc thi."

Chung Minh: "…"

Khương Uyển Na cảm thấy khó hiểu: "Uầy, thật ra cuộc thi bắt đầu từ hồi tháng 9 rồi, cậu không biết sao... Tôi còn tưởng cậu hoàn toàn không hứng thú gì với mấy cuộc thi này chứ."

Chung Minh: "Chị đừng nói nữa…"
Bình Luận (0)
Comment