Thời Đại Game Quật Khởi

Chương 253

Editor: Nguyetmai

Điều khiến Chung Minh vô cùng kinh ngạc là bản thân đang làm một chuyện tưởng chừng như chẳng có ý nghĩa, cũng chẳng có lý lẽ gì, vậy mà lại được rất nhiều người giúp đỡ.

Người của studio cũng tốt.

Lâm Hiểu Quang cũng tốt.

Ngay cả những phóng viên truyền thông mà anh tìm đến cũng đều rất tốt.

Mỗi người đều đang cố hết khả năng của mình để giúp đỡ anh, góp một phần sức lực vào chuyện này.

Đương nhiên, có những người của studio có thể do Chung Minh là lãnh đạo nên không thể không nghe theo.

Lâm Hiểu Quang có lẽ là vì trả ơn "Hộ vệ vòng Hoàng đạo".

Còn về các phóng viên truyền thông, có lẽ vì nhìn thấy được độ hot của tin tức.

Nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa, bọn họ đều đứng lên hành động, điều đó khiến Chung Minh cảm động.

Cũng chính vì nguyên nhân này, game "Ác quỷ giữa loài người" nhất định phải làm thật tốt, không cần biết doanh số bán ra bao nhiêu bản, thu hút được bao nhiêu sự quan tâm, chất lượng sản phẩm game nhất định phải xuất sắc!

...

Ngày 1 tháng 7, test xong "Ác quỷ giữa loài người", bắt đầu quảng bá!

Lần này, Chung Minh không liên hệ với các kênh phân phối. Một mặt là bởi vì lúc ra game "Thái Ngô hội quyển", sự hợp tác của hai bên không thành. Mặt khác là vì các kênh phân phối này để ý đến doanh thu nhiều hơn, game này của Chung Minh chỉ có giá mười tệ, hơn nữa cũng không thuộc kiểu trò chơi khiến nhiều người chơi yêu thích, vậy nên rất có khả năng không kiếm ra tiền, cho dù có thương lượng, những kênh phân phối này chưa chắc đã quảng bá hết lòng.

Đã như vậy, Chung Minh không đi tìm kênh phân phối nữa, vẫn sẽ tự quảng cáo như "Thái Ngô hội quyển"!

Lần trước sản xuất "Danh mục Thái Ngô hội quyển" có thể coi là bước đầu của cửa hàng game Vi Quang, lần này có thể dùng nó rồi.

Trước khi ra mắt "Ác quỷ giữa loài người", Chung Minh đã hoàn thành cửa hàng game Vi Quang, sau đó đưa toàn bộ game đã phát triển lên đó, bao gồm "Con đường ẩn náu cho Cách Mạng", "Sổ tay sinh tồn của dân công sở", "Sương khói thủy mặc", "Thái Ngô hội quyển", hiện tại còn thêm cả "Ác quỷ giữa loài người" nữa.

Đương nhiên, game nặng ký nhất chính là "Hộ vệ vòng Hoàng đạo". Có điều hiện giờ nó đang là game độc quyền của máy chơi game cầm tay MGC2, vậy nên chỉ để lại một vị trí đăng vài poster và tài liệu quảng cáo làm phong phú giao diện.

Như vậy thì vừa nhìn đã thấy "Cửa hàng game Vi Quang" có sáu game rồi, hơn nữa mấy game trước đó đều có danh tiếng nhất định, cũng coi như rất ra dáng.

Trên cửa hàng game Vi Quang, "Ác quỷ giữa loài người" có nhiều tài liệu quảng cáo và nằm ở vị trí đề xuất, dù sao cũng là đứa con tinh thần, có đãi ngộ tốt bao nhiêu cũng không quá đáng.

Bên phía Lâm Hiểu Quang, "Ác quỷ giữa loài người" cũng nằm ở vị trí đề xuất trong cửa hàng game trên nền tảng máy chơi game cầm tay MGC2.

Đương nhiên, chủ yếu vẫn phải đẩy mạnh "Hộ vệ vòng Hoàng đạo", dù sao đó cũng là game thương hiệu lớn nhất của máy chơi game cầm tay MGC2, doanh số chính là doanh thu, Lâm Hiểu Quang không thể loại bỏ. Nhưng những vị trí có thể dành cho "Ác quỷ giữa loài người" cũng nhiều, vậy đã đủ chu đáo rồi.

Về phương diện khác, Chung Minh cũng gửi "Ác quỷ giữa loài người" cho rất nhiều streamer, nhờ bọn họ tuyên truyền giúp. Trước kia độ hot của "Thái Ngô hội quyển" giúp rất nhiều streamer trở nên thu hút hơn, vậy nên bây giờ họ đều rất vui lòng chơi thử game mới của studio Vi Quang.

Cứ như vậy, ngọn lửa đầu tiên đã có, giờ ngọn lửa đó có thắp lên được hay không thì phải xem chất lượng game và phản hồi của người chơi.

...

Xuất hiện trên cửa hàng game Vi Quang, cửa hàng game của máy chơi game cầm tay MGC2, rất nhiều người thấy game mới ra mắt đều đến bàn luận sôi nổi.

"Ôi, cái đệt, game "Hộ vệ vòng Hoàng đạo" của studio Vi Quang mới ra mắt được có một tháng, game thứ hai đã ra mắt tiếp rồi? Hiệu suất nhanh quá đi à."

"Chỉ có mười tệ thôi sao? Rẻ quá."

"Trong phần giới thiệu có viết "Dựa trên câu chuyện có thật", "Tất cả doanh thu của game sẽ quyên góp cho các cô nhi viện, trường học và các tổ chức giáo dục"?"

"… Game thuộc thể loại gì, nhà phát triển không định kiếm tiền hay sao?"

"Không biết, chơi thử xem sao."

"Ở đây có tag "Game kinh dị"…"

"Cái đệt!"

Tag game kinh dị dọa cho một số người chơi chạy mất, cũng hấp dẫn một số người. Dù sao trên máy chơi game cầm tay MGC2 không có game kinh dị, hơn nữa studio Vi Quang cũng chưa từng làm game kinh dị, cái tag này khiến nhiều người yêu thích game kinh dị cảm thấy vô cùng hứng thú.

Có điều, bọn họ xem giới thiệu game và hình ảnh minh họa nhiều lần đều không nhìn ra kinh dị ở chỗ nào?

Phong cách không giống với những game kinh dị khác!

Thế nhưng sự tin tưởng của người chơi với studio Vi Quang vẫn khiến nhiều họ lũ lượt trả phí và tải game về.

...

Thang Doanh cũng mua game trong ngày đầu tiên bán ra, sau đó bắt đầu chơi game vào mười giờ tối.

"Nghe nói đây là lần đầu tiên studio Vi Quang phát triển một game kinh dị... Mọi người ơi, hãy cho tôi thêm một chút can đảm đi, hy vọng game kinh dị này đừng quá đáng sợ…"

Cả người Thang Doanh co rúm sợ hãi.

Bình luận lần lượt hiển thị: "Không sao đâu, Thang Doanh cứ chơi đi, nhưng nghìn vạn lần đừng hét lên đột ngột, như vậy thì cô còn đáng sợ hơn game kinh dị này đó!"

Đăng nhập vào game, đầu tiên là một màn hình đen sì, sau đó là logo của studio Vi Quang.

Ngay sau đó, trên màn hình xuất hiện dòng chữ:

[Địa ngục trống rỗng, Ác quỷ đang ở cùng loài người (Hell is empty, all devils are here) – Trích trong vở "Giông tố" của Shakespeare].

Sau đó, âm thanh vang lên.

Là âm thanh của dòng xe cộ, cùng với tiếng thở dốc nặng nề.

Màn hình dần dần sáng lên, Thang Doanh phát hiện mình đang ở đằng sau một chiếc xe chở hàng. Cô ngồi trên chiếc ghế giữa trong ba ghế ở hàng ghế sau xe, có thể dễ dàng nhìn thấy được khung cảnh bên ngoài thông qua kính chắn gió.

Một vùng rừng núi hoang vắng.

Cuối tầm mắt mơ hồ có thể nhìn thấy những đường nét của thành phố, nhìn thấy những tòa nhà chọc trời, nhưng khoảng cách chắc chắn rất xa xôi.

Thang Doanh phát hiện dường như góc nhìn có vấn đề, thấp hơn bình thường một chút.

Lúc này trên màn hình xuất hiện một gợi ý ngắn gọn, sử dụng nút điều khiển trên tay cầm hoặc con chuột để xoay góc nhìn.

Gợi ý cụ thể sẽ quyết định căn cứ vào thiết bị mà người chơi sử dụng, Thang Doanh chơi bằng máy tính nhưng lại dùng điều khiển cầm tay. Cô ấy chuyển động cần điều khiển bên phải, quan sát tình hình xung quanh.

Sau đó cô ấy đã hiểu vì sao góc nhìn lại thấp hơn một chút rồi, bởi vì mình là một đứa bé.

Nhìn trang phục có thể thấy đây là một đứa bé nam, từ thể hình có thể đoán cậu ta khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, không gầy yếu lắm.

Trong game hình như là mới vào đầu hè, nhân vật mặc áo cộc tay. Nhìn cẳng tay có thể đoán ra, đứa bé này không phải kiểu gầy trơ xương, chắc hẳn thường ngày rất hay vận động.

Hai bên là hai người đàn ông cường tráng có gương mặt đáng sợ, hơn nữa còn giữ hai cánh tay của cậu bé khiến cậu không thể động đậy được.

Tiếng thở dốc đương nhiên cũng phát ra từ miệng của cậu bé.

Thang Doanh đổi góc nhìn sang bên trái, cậu bé quay người, lập tức bị người đàn ông cường tráng bên phải tát thẳng tay: "Nhãi con, đã bảo ngồi im cơ mà!"

Tiếng "bốp" vang lên, góc nhìn của Thang Doanh quay hẳn sang một bên, góc màn hình xuất hiện chấm máu đỏ rực khiến cô ấy giật cả mình, không dám quay sang bên trái, chỉ dám thận trọng di chuyển cần điều khiển từng chút một, quan sát tình hình xung quanh.

Rất nhanh sau đó, chiếc xe bay hạ xuống đất.

Cửa xe mở ra, người đàn ông bên trái xuống xe, lôi theo cậu bé.

Ở trong xe là góc nhìn thứ nhất, lúc xuống xe tự động chuyển thành góc nhìn thứ ba khiến Thang Doanh có thể nhìn rõ toàn thân của cậu bé.

Quần áo không quá mới, cũng không hẳn là cũ nát, nhưng chắc chắn là không đắt tiền, cũng có nghĩa là điều kiện gia đình của cậu bé bình thường. Vóc dáng không cao, thoạt nhìn có vẻ yếu đuối, nhưng thật ra dáng người khá được, có thể nhìn ra cơ bắp ở bả vai và bắp đùi.

Cậu bé vẫn giãy giụa, nhưng hai người đàn ông nhanh chóng giữ chặt hai bên, lôi cậu đến trước cổng lớn.

Trên cửa viết một dòng chữ to: Học viện Chuyên tu Phòng vệ Khoa kỹ.

Dọc theo đường đi, Thang Doanh đổi góc nhìn trái phải để quan sát xung quanh.

Ở cửa vào có một nhóm người lớn thờ ơ đứng đó, giương mắt nhìn đứa trẻ bị lôi vào trong, thậm chí còn có vài ba người cười chế giễu chỉ trỏ vào cậu.

Trên sân thể dục ở đằng xa, có thể loáng thoáng nhìn thấy vài người đang vận động, bọn họ đều mặc quân phục màu xám của thời kỳ khủng hoảng, ấn tượng đầu tiên khiến người ta cảm thấy nơi này giống một ngôi trường quân đội hoặc một căn cứ huấn luyện.

Mỗi lần Thanh Doanh thay đổi góc nhìn hoặc tùy ý ấn phím, cậu bé sẽ vừa gào thét vừa giãy giụa kịch liệt, hai người đàn ông trực tiếp nhấc bổng cậu lên lôi đi, giãy giụa căn bản chẳng có chút tác dụng nào, nếu ấn phím đến một số lần nhất định, cậu bé sẽ bị đánh giống như lúc trước.

Rất nhanh sau đó, cậu bé bị hai người đàn ông lôi đến tòa nhà chính trước mặt, đến cửa một căn phòng tiếp khách.

Trong phòng tiếp khách có một người đàn ông trung niên tóc tai rối bù, râu ria xồm xoàm ngồi cùng một người mặc áo dài trắng nhìn như bác sĩ.

Cậu bé nhìn thấy người đàn ông trung niên lập tức lớn tiếng kêu gào: "Bố, cứu con với! Mau cứu con, bọn họ bắt cóc con!"

Không ngờ người đàn ông trung niên lại làm như không thấy cậu gào thét, tiếp tục nói chuyện cùng người áo trắng.

Người đàn ông áo trắng đẩy gọng kính, mỉm cười nhìn cậu bé bị lôi từ bên ngoài vào, chỉ có điều nụ cười đó lại vô cùng kinh khủng trong mắt cậu bé.

Người đàn ông áo trắng nói với người trung niên: "Ông yên tâm, loại bệnh này của cậu bé, chỗ chúng tôi có rất nhiều trường hợp đã được trị khỏi, tôi cam đoan với ông, chỗ chúng tôi có thể cải tạo hay nói cách khác điều trị cho thằng bé, xác suất thành công đảm bảo hơn 90 phần trăm. Về cơ bản, sau một liệu trình là là có thể uốn nắn rồi."

Cậu bé vẫn đang gào khóc, người đàn ông trung niên không khỏi liếc nhìn một chút, lập tức nói với người mặc áo trắng: "Giáo sư Dương, một đợt điều trị tầm khoảng bao lâu?"

Giáo sư Dương mỉm cười nói: "Chuyện này xét theo mức độ nghiêm trọng của chứng bệnh. Bình thường khoảng hai đến bốn tháng. Cần phải khám mới có thể xác định được. Chi bằng chúng ta tiến hành một thí nghiệm đơn giản trước tiên, nếu con trai ông có khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng, có thể sẽ tốn nhiều thời gian hơn một chút."

Người đàn ông trung niên gật đầu: "Được, vậy phải nhờ cậy Giáo sư Dương rồi."

Giáo sư Dương đứng lên, nói với hai người đàn ông: "Báo với tổ tiếp đãi A, đến phòng điều trị số 13."

Cậu bé vẫn gào lên: "Bố, cứu con! Cứu con đi mà!"

Thế nhưng người đàn ông trung niên xanh mặt lại, ngồi trên ghế không nói một lời.

Hai người đàn ông tiếp tục ép cậu đến cửa phòng điều trị số 13.

Ba người đi thang máy lên, cậu bé ý thức được cho dù gào khóc thế nào đi chăng nữa, bố của cậu cũng không thể nghe được.

Phòng điều trị số 13 được thiết kế cực kì đơn giản, vào cửa bên tay trái là một giường bệnh, bên kia chiếc giường là vị trí gần cửa sổ, ở đó có một chiếc ghế, sau ghế là một bàn dài có ngăn kéo, chỉ thế mà thôi.

Cậu bé bị ép nằm lên giường bệnh, cậu muốn giãy giụa, nhưng rất nhanh sau đó có một nhóm người đi vào, đếm qua cũng phải chục người.

Cơ thể những người này đều cường tráng, hai bên giường bệnh có năm sáu người cùng đè cậu bé xuống, có người ấn tay có người ấn chân khiến cậu chớp mắt không thể động đậy.

"Các người muốn làm gì! Tôi muốn gặp bố!"

"Các người như thế này là phạm pháp! Tôi muốn báo cảnh sát!"

Cậu bé đang không ngừng kêu gào, nhưng sắc mặt của những người này không chút thay đổi, làm ngơ như không nghe thấy, chỉ dùng sức giữ chặt cậu bé trên giường bệnh.

...

Trước màn ảnh, Thang Doanh bị dọa sợ không dám thở mạnh, trong đầu đều mang dấu hỏi.

Đây rốt cuộc là chuyện gì?

Đây là đâu?

Đám người kia đang làm gì?

Xem ra những người này chính là "Tổ tiếp đãi A" mà Giáo sư Dương nhắc đến, nhưng sao bọn chúng lại giữ chặt cậu bé trên giường?

Hơn nữa chuyện như thế này sao không ai can ngăn? Bố của cậu bé đang làm gì?

Hiển nhiên những người theo dõi cũng giống như cậu bé, đầy hoang mang và sợ hãi.

...

Giáo sư Dương mặc áo blouse trắng mỉm cười từ cửa đi vào, tiện tay đóng cửa lại.

Trên cửa hiện lên dòng chữ to màu đỏ "Đang điều trị" nhìn rất chói mắt.

Bây giờ là góc nhìn thứ ba, sau khi cậu bé bị giữ chặt trên giường bệnh, góc nhìn biến thành bao quát từ trên xuống dưới nên mới nhìn thấy hành động của Giáo sư Dương.

Giáo sư Dương lấy trong ngăn kéo của chiếc bàn dài ra một chiếc máy hình vuông màu trắng cắm vào ổ điện trên tường, sau đó lấy hai cây kim từ một ngăn kéo khác, đâm vào hai tay cậu bé.

Sau đó Giáo sư Dương kéo ra một vài sợi dây điện từ chiếc máy màu trắng, đầu mỗi sợi dây điện có một kẹp nhỏ bằng kim loại, ông ta lần lượt kẹp dây điện vào cây kim trên hai tay cậu bé, trên mỗi cây kim có đến bốn năm chiếc kẹp.

Sau đó Giáo sư Dương ngồi xuống ghế, tay cầm chiếc máy màu trắng, ghé bên tai cậu bé hỏi: "Có biết tại sao phải đến nơi này không?"

Cậu bé cắn chặt răng, không nói câu nào.

Giáo sư Dương thở dài một hơi, sau đó ấn nút trên chiếc máy màu trắng.

"A!"

Cậu bé bắt đầu co giật, hai cánh tay không ngừng co quắp, run rẩy, nhưng mấy người đàn ông cường tráng vẫn đè chặt cậu xuống.

...

Thang Doanh bất giác lấy tay che miệng.

Cô ấy thực sự sợ hãi!

Sau khi Giáo sư Dương ấn cái nút đó, khuôn mặt ông ta không có biểu cảm gì, thậm chí nhìn trên cây kim không hề thấy dòng điện chạy qua, phảng phất như chưa từng xảy ra chuyện gì, nhưng phản ứng của cậu bé dường như phải chịu một sự tra tấn dã man, biểu cảm của cậu khiến người ta bứt rứt không thôi.

...

Giáo sư Dương chỉ ấn nút một lát, đã làm cậu bé thở hổn hển, hai tay không khỏi run rẩy.

Giáo sư Dương lại hỏi: "Biết tại sao phải đến nơi này chưa?"

Ánh mắt cậu bé hoảng hốt, có vẻ nghĩ ra được gì đó.

Vì sao những người này có thể tìm thấy vị trí chính xác của cậu?

Vì sao bố của cậu lại ở đây, nói chuyện cùng người mặc áo blouse trắng này?

"Tôi… Bố tôi đưa tôi đến đây?" Cậu bé nói.

Giáo sư Dương nở nụ cười: "Nếu trong lòng đã biết rõ, tại sao lại không nói thật? Điều khiến chú Dương không thích nhất chính là những đứa trẻ hay nói dối. Hãy thành thật trả lời câu hỏi của ta. Ta hỏi cậu, tại sao bố cậu lại muốn đưa cậu vào đây?"

Lần này không phải là cậu bé trả lời nữa, trên màn hình xuất hiện lựa chọn câu trả lời.

"Tôi không biết, ông hãy để tôi đi hỏi bố tôi!"

"Bởi vì tôi không nghe lời."

"Đây là hiểu lầm!"

"…"
Bình Luận (0)
Comment