Thời Đại Game Quật Khởi

Chương 273

Editor: Nguyetmai

Lâm Hiểu Quang nghẹn họng, rất lâu sau mới nói: "Thầy Chung, chơi lớn nha…"

Đối với thu nhập của Studio Vi Quang, Lâm Hiểu Quang đại khái có thể đoán được tương đối, chỉ riêng doanh thu của "Hộ vệ vòng Hoàng đạo" có lẽ khoảng bảy tám triệu tệ, trong đó có một phần là doanh thu của game, một phần là phí độc quyền bốn triệu tệ đến từ Công ty Khoa học Công nghệ MMOA.

Ngoài ra, tuy mấy game lúc trước của Studio Vi Quang đã qua thời kỳ hot nhất, nhưng thực ra doanh số mỗi tháng cũng được đến chục nghìn, trăm nghìn. Đây cũng là một khoản doanh thu rất lớn.

Nhưng, Chung Minh muốn bỏ nhiều tiền như vậy để thành lập một công ty mới phát triển máy console? Đó vẫn là một hành động vô cùng mạo hiểm.

Thời gian này Chung Minh dường như đầu tư tiền vào ba hướng, thành lập Studio Thiên Cực, mở phòng ghi hình chuyển động, tuyển người, thuê địa điểm. Hiện giờ cả Studio Vi Quang và Studio Thiên Cực đều phải bắt đầu nghiên cứu phát triển game mới, những thứ này đều rất đốt tiền.

Lại còn bỏ ra hàng triệu tệ thành lập một công ty làm máy chơi game mới, Chung Minh cơ bản không còn dư nhiều tiền để xoay vòng vốn thường xuyên.

Một khi hai game tiếp theo xảy ra vấn đề gì, hoặc sau khi thuận lợi làm ra mà người chơi lại không mua, vậy sẽ có nguy cơ bị khủng hoảng tài chính.

Có điều xét tổng thể, con số năm triệu tệ vẫn khiến Lâm Hiểu Quang có chút động lòng.

Đối với việc đầu tư nhà máy sản xuất phần cứng, năm triệu tệ không được coi là quá nhiều, mảng phần cứng rất đốt tiền, nó không có giới hạn.

Trong kiếp trước của Chung Minh, Microsoft có làm một máy cầm tay chơi game, đầu tư một trăm triệu đô la Mỹ phí phát triển, quả thực là động không đáy.

Dĩ nhiên, nếu làm phần cứng đều phải tốn mức chi phí đó, trên thế giới thực sự không có mấy công ty làm được. Chung Minh đương nhiên không phải muốn chơi cách này. Trên thực tế Lâm Hiểu Quang cũng biết, Chung Minh thành lập công ty phần cứng mới, thời gian đầu chắc chắn chủ yếu là thiết kế, lắp ráp giống như rất nhiều nhà máy sản xuất đồng hồ nhỏ. Bản thân không có quá nhiều phát minh kỹ thuật nên sẽ không liều chết đối chọi với một số kỹ thuật đỉnh cao, chỉ chọn một số kỹ thuật tương đối quen thuộc trên thị trường hiện nay, tích hợp linh phụ kiện của các nhà cung ứng cung cấp, sản xuất một chiếc máy có thể đạt đến mức độ trung bình trên thị trường là được rồi.

Giống như rất nhiều công ty đồng hồ, lúc đầu vốn đăng ký điều lệ chỉ vỏn vẹn vài ba triệu tệ, sau khi làm ra sản phẩm đầu tiên có danh tiếng tốt, doanh số khá, độ hot ngày càng tăng cao, các nguồn vốn tiếp theo không ngừng được bơm vào, định giá công ty tiếp tục tăng, từ vài ba triệu lên đến vài ba chục triệu, quy trình này cần trải qua từng bước một.

Chung Minh lần này rõ ràng là chơi lớn, trực tiếp nhảy đến cấp năm triệu tệ, có lẽ là vì muốn nhanh chóng đi vào quỹ đạo.

Nếu Chung Minh chỉ mời mỗi mình Lâm Hiểu Quang, Lâm Hiểu Quang chắc chắn sẽ không đến.

Muốn làm một máy chơi game cầm tay, mấu chốt là phải có ê kíp, Lâm Hiểu Quang là người quản lý, nhưng không có nhân viên kỹ thuật chuyên môn cũng không làm được.

Chung Minh trực tiếp nói mời hết cả nhóm kỹ thuật, tăng lương 30 phần trăm, đồng thời những nhân viên sáng lập này có thể được chia hoa hồng theo tình hình lợi nhuận của công ty con.

Đương nhiên, điểm thu hút hơn cả là sự tự do.

Ở Công ty Khoa học Công nghệ MMOA, mặc dù Lâm Hiểu Quang là phó tổng giám đốc, nhưng cũng có nhiều việc không thể quyết định theo ý mình, đặc biệt áp lực từ cấp trên dồn xuống là rất lớn. Nhưng nếu sang bên này, Lâm Hiểu Quang trực tiếp báo cáo công việc với Chung Minh, ngoài ra hoàn toàn tự quyết định.

Mà trong khoảng thời gian tiếp xúc này, Lâm Hiểu Quang cũng biết Chung Minh là người rất có ý tưởng, chưa từng bạc đãi với nhân viên cấp dưới. Hơn nữa làm game nào, game đấy đều bùng nổ, có thể nói tiềm lực vô cùng lớn.

Dù sao, làm phần cứng trong lĩnh vực game suy cho cùng phải xem nội dung.

Chung Minh nhìn ra được Lâm Hiểu Quang đang do dự.

Không phải điều kiện Chung Minh đưa ra không tốt, mà là Lâm Hiểu Quang muốn nhảy việc quả thực phải làm công tác tư tưởng cho bản thân trước.

Ở Công ty Khoa học Công nghệ MMOA, Lâm Hiểu Quang là tầng lớp quản lý, thu nhập năm thực tế ít nhất cũng phải bảy tám triệu tệ, hơn nữa đây còn là bộ phận ngoài lề như đơn vị kinh doanh máy chơi game cầm tay.

Có thể lương cơ bản hằng tháng chỉ có hơn trăm nghìn tệ, ngoài ra còn có hoa hồng hằng năm, tiền thưởng, trợ cấp… trong đó hoa hồng là một khoản lớn, một năm nhẹ nhàng cũng được bốn năm triệu tệ.

Huống hồ, làm quản lý cấp cao ở Công ty Khoa học Công nghệ MMOA không chỉ có điểm lợi về phương diện kinh tế. Quản lý cấp cao ở Công ty Khoa học Công nghệ MMOA đều có một số phúc lợi vô hình về cuộc sống, địa vị xã hội...

Nhảy sang chỗ Chung Minh, tính chất của công ty lại là khởi nghiệp, đối với những người theo đuổi sự ổn định, rõ ràng là quá mạo hiểm, dù có cho quyền lợi và hoa hồng thì cũng chỉ là lời hứa mà thôi, chưa chắc có thể thực sự lập được công ty con.

"Thầy Chung, tôi xin nhận ý tốt của anh, nhưng chuyện này quá quan trọng, tôi vẫn phải suy nghĩ thêm." Lâm Hiểu Quang chắc chắn không thể đồng ý đơn giản như vậy được.

Chung Minh cười cười: "Phó Tổng Giám đốc Lâm, tôi biết anh đang do dự điều gì. Chi bằng thế này đi, không phải anh thích đánh cược sao, hay là chúng ta làm một kèo? Anh thắng, tôi cho anh một game độc quyền, đảm bảo doanh số trên năm trăm nghìn bản, không cần phí độc quyền. Anh mà thua, qua đây làm CEO cho công ty con của tôi lương một đồng, đương nhiên cổ phần và hoa hồng sẽ không thiếu của anh một xu."

Lâm Hiểu Quang sửng sốt: "Vậy thì tôi lời ấy. Cược gì vậy?"

Chung Minh nói: "Đánh cược doanh số bán ra một game của Studio Vi Quang có thể vượt mức hai triệu bản trên tất cả các nền tảng."

Lâm Hiểu Quang nghĩ một chút: "Hai triệu tệ… nếu như anh cho ra một game tương đối phù hợp với thị hiếu của khán giả, giá bán lại rẻ hơn một chút, hai triệu tệ cũng không phải không thể…"

Chung Minh bồi thêm một câu: "Game kinh dị."

Lâm Hiểu Quang điên cuồng lắc đầu: "Không thể nào, game kinh dị tuyệt đối không thể bán được đến hai triệu bản, tôi không tin."

"Anh không tin mới cần phải đánh cược với nhau như vậy đó." Chung Minh cười cười: "Thế nào, cược doanh số game tiếp theo của Studio Vi Quang có thể đạt đến hai triệu tệ không, nếu có thể anh đến làm CEO cho công ty con của tôi với mức lương một đồng."

"Giá bán thì sao?" Lâm Hiểu Quang hỏi.

Chung Minh nghiêm túc nói: "Sẽ không thấp hơn "Hộ vệ vòng Hoàng đạo"."

"Không dưới 150 tệ? Được, cược thì cược!"

Lâm Hiểu Quang đồng ý ngay không cần hỏi thêm.

Tính toán một chút cũng biết tiêu chuẩn này khó đạt được đến mức nào!

Giá bán 150 tệ, doanh số hai triệu tệ, vậy doanh thu của game đó chắc phải ba trăm triệu!

Nếu đặt trong phạm vi thế giới, đạt đến doanh số này đều là kiệt tác 3A, có thể phát triển thành phim.

Mà lại chỉ là một game kinh dị?

Trên thế giới này, game kinh dị tuyệt đối không được coi là thể loại game đại chúng, chỉ phù hợp với một số người chơi. Nếu như là game RPG trào lưu hoặc game FPS có thể bán ra hai triệu bản trên máy console thì Lâm Hiểu Quang tin, nhưng game kinh dị thực sự không giống như vậy.

Trong mắt Lâm Hiểu Quang, đây là mục tiêu hoàn toàn không thể đạt được.

Nếu game này có thể làm được điều đó, vậy Lâm Hiểu Quang chỉ có thể nói là bội phục, cho dù Chung Minh không nhận anh ta, anh ta cũng sẽ chạy đến ôm chân bằng được.

Dù sao, về phương diện lợi ích trước mắt và triển vọng phát triển lâu dài, Lâm Hiểu Quang cũng không ngốc, đương nhiên không chút do dự chọn vế sau.
Bình Luận (0)
Comment