Thời Đại Game Quật Khởi

Chương 30

Translator: Nguyetmai

Lưu Vũ Tân vừa xem qua phiên bản mới đã nổi trận lôi đình, thứ đầu tiên anh ta ấn vào xem là chiến trường Tinh Hải, kết quả vừa vào đã thấy một cảnh tượng vô cùng thê thảm, tất cả tài nguyên mỹ thuật bên trong đều dùng đồ thay thế, đồ họa đa phần bị kéo giãn, vặn vẹo, chỉ nhìn còn không chấp nhận nổi, đừng nói là vào chơi.

"Chuyện gì thế này! Còn có hai ngày nữa là ra mắt, sao lại biến chiến trường Tinh Hải thành thứ quái quỷ gì thế này hả!"

Lưu Vũ Tân thật sự rất giận, cái chính là tình trạng này kém hơn mong đợi của anh ta rất nhiều, vốn tưởng phiên bản này đại khái đã hoàn thành, chiến trường Tinh Hải là tính năng cốt lõi chắc chắn cũng đã làm xong rồi, ai ngờ vào xem thử lại khác biệt hoàn toàn!

Đương nhiên, việc lập trình tính năng cho chiến trường Tinh Hải đều đã xong xuôi, chỉ có tài nguyên mỹ thuật là không đủ. Nhưng game chính là như vậy, cái đầu tiên đập vào mắt lúc đăng nhập là hình ảnh, cho nên Lưu Vũ Tân vừa nhìn thấy đã tức điên.

Toàn bộ nhóm dự án lập tức im phăng phắc không một tiếng ho he.

Trương Thu Trạch không lên tiếng, Châu Chấn cũng không lên tiếng, Tôn Hồng Thịnh đeo tai nghe điện thoại có lẽ hoàn toàn chẳng nghe thấy gì, Chung Minh càng giữ sự im lặng.

Bọn họ không nói lời nào, những người khác dĩ nhiên cũng không trả lời Lưu Vũ Tân.

Lưu Vũ Tân càng tức giận hơn: "Châu Chấn! Chuyện này là sao!"

Châu Chấn tỏ vẻ vô tội: "Cái này... Đây là tính năng do Chung Minh phụ trách..."

Lưu Vũ Tân giận tái mặt: "Tính năng của Chung Minh thì người làm chỉ đạo thiết kế như cậu không cần lo hả?"

Châu Chấn: "..."

Lưu Vũ Tân lại chuyển hướng sang Chung Minh: "Phiên bản mới sắp sửa ra mắt rồi, vì sao tính năng mới vẫn chưa hoàn thành??"

Chung Minh đứng lên, bình tĩnh trả lời: "À, tài nguyên mỹ thuật chưa có."

Lưu Vũ Tân càng tức giận hơn: "Tài nguyên mỹ thuật chưa có thì cậu không biết đường đi giục à? Không được nữa thì không biết phản ánh với tôi? Nếu tôi không đến xem, vậy các cậu định lúc nào mới nói cho tôi biết chuyện này!"

Châu Chấn ở bên cạnh mừng thầm, rõ ràng người chịu trách nhiệm đầu tiên vẫn là Chung Minh, dù sao anh là người trực tiếp thiết kế tính năng này, Châu Chấn cũng chỉ có một chút trách nhiệm liên đới mà thôi.

Chung Minh vẫn giữ vẻ bình thản: "À, tôi giục rồi, cũng phản ánh vấn đề này với anh Châu, nhưng mà..."

Châu Chấn nghe nói như thế thì cả kinh, ý gì đây, sao lại đẩy trách nhiệm về phía anh ta?

Nói theo cách của Chung Minh, nếu như anh đã phản ánh vấn đề này với Châu Chấn rồi, mà Châu Chấn lại không kịp thời báo cáo cho Lưu Vũ Tân, thì trách nhiệm đó thuộc về Châu Chấn!

Lưu Vũ Tân xoay mặt về phía Châu Chấn, Châu Chấn vội vàng nói: "Cậu báo cáo với tôi lúc nào hả?"

Thấy Châu Chấn chống chế theo bản năng, Chung Minh lôi luôn lịch sử trò chuyện lúc trước ra: "Quản lý Lưu, anh xem đi, lịch sử trò chuyện."

Châu Chấn sửng sốt, lập tức rét run trong lòng, f*ck!

Thằng nhãi này nham hiểm thật!

Bảo sao cậu ta có chuyện lại không nói trực tiếp, cứ phải dùng phầm phần mềm chat nội bộ để gửi, hóa ra là để lưu lại chứng cứ!

Châu Chấn trước còn cho rằng Chung Minh nhắn tin riêng với anh ta, đơn giản chỉ vì trong lòng khó chịu nên oán giận vài câu, anh không hề suy nghĩ nhiều, hóa ra Chung Minh hoàn toàn là đang đặt bẫy, lật mặt công khai ảnh chụp tin nhắn, vậy là có chứng cứ rồi!

Sắc mặt Lưu Vũ Tân vẫn tím tái như trước, ầm ĩ đến mức này, bọn nhân viên cấp dưới gần như sắp trở mặt với nhau luôn rồi, một quản lý như anh ta có thể không tức giận sao?

"Từng người một chỉ biết đùn đẩy, rũ bỏ trách nhiệm! Đổ lỗi!"

Lưu Vũ Tân vừa nổi cơn tam bành vừa xem lịch sử trò chuyện.

"Cái gì gọi là Tôn Hồng Thịnh nói một thực tập sinh không có tư cách thúc giục công việc của anh ta?" Lưu Vũ Tân phát hiện trong lịch sử trò chuyện có một câu như vậy.

Những lời này là Chung Minh nói với Châu Chấn, Châu Chấn không hề thắc mắc hay phản bác, chứng tỏ những lời này quá nửa là sự thật.

Chung Minh: "À, là thế này, tuần trước tôi cảm thấy tài nguyên mỹ thuật sản xuất rất chậm, nên đi thúc giục một lần, kết quả chỉ đạo mỹ thuật Tôn nói tôi là một thực tập sinh không có tư cách đến giục việc, kêu tôi về sau đừng giục nữa, kiên nhẫn chờ đi. Tôi nghĩ nếu tôi không có tư cách thúc giục, thì chuyện này cũng chỉ có thể nhờ cậy anh Châu thôi."

Lưu Vũ Tân càng tức giận hơn: "Tôn Hồng Thịnh!"

Giọng nói rất lớn, Tôn Hồng Thịnh đeo tai nghe mà cũng nghe thấy, ngơ ngác xoay đầu qua: "Quản lý Lưu gọi tôi ư?"

Lưu Vũ Tân sầm mặt: "Cái gì gọi là thực tập sinh không có tư cách thúc giục công việc của cậu? Tính năng này do cậu ấy phụ trách, tổ mỹ thuật và tổ lập trình các cậu đều phải hỗ trợ cậu ấy, cậu ấy không có tư cách thúc giục công việc của cậu thì ai có tư cách? Cứ phải để đích thân tôi tới giục hay sao?"

Tôn Hồng Thịnh bối rối, tình huống gì đây, quản lý Lưu sao lại biết những chuyện này?

Anh ta lập tức phủ nhận theo bản năng: "Tôi từng nói như vậy sao? Tôi nhớ hôm đó chỉ bảo cậu ta kiên nhẫn chờ đợi, đâu có nói cậu ta không có tư cách giục..."

Lưu Vũ Tân càng tức giận hơn: "Cậu nói dối ngay trước mặt tôi hả? Lời của mình mà mình còn không dám thừa nhận hả?"

Tôn Hồng Thịnh vốn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng nhìn thấy thái độ kiên quyết của quản lý Lưu, cảm giác sự việc có gì đó không ổn, nên vội vàng ngậm miệng.

Châu Chấn cũng rụt cổ lại, không dám nói một câu.

Chung Minh vừa đưa lịch sử trò chuyện cho Lưu Vũ Tân xem, thoáng chốc đã rũ bỏ được hoàn toàn trách nhiệm của mình!

Vốn dĩ việc này hoàn toàn là nói miệng không bằng chứng, ví dụ như chuyện giữa Chung Minh và Tôn Hồng Thịnh, Chung Minh nói cậu ta giục rồi, quản lý Lưu nhất định sẽ hỏi, vì sao cậu không giục thêm mấy lần nữa? Vì sao không phản ánh lại vấn đề?

Nhưng lịch sử trò chuyện của Chung Minh đã trực tiếp đẩy trách nhiệm lại cho Châu Chấn và Tôn Hồng Thịnh.

Thứ nhất, tôi giục rồi, nhưng mà Tôn Hồng Thịnh nói một thực tập sinh không có tư cách giục anh ta, nên tôi bèn giao việc thúc giục cho Châu Chấn.

Thứ hai, không phải tôi không phản ánh vấn đề, tôi phản ánh cho Châu Chấn rồi, Châu Chấn biết chuyện này, nhưng anh ta không báo lại với cấp trên, vậy đây là vấn đề của anh ta.

Bây giờ Tôn Hồng Thịnh và Châu Chấn muốn ngụy biện cũng vô dụng. Tôn Hồng Thịnh và Chung Minh cãi nhau cũng không thể coi là to tiếng, rất ít người đối chứng. Hơn nữa nếu quản lý Lưu thật sự hỏi tới, ai cũng biết người chung quanh chắc chắn sẽ đứng về phía Tôn Hồng Thịnh, chí ít họ không thể bán đứng cấp trên một cách công khai, việc này quá nửa sẽ trở thành một vụ án treo, không thể phân giải rõ ràng.

Nhưng Chung Minh dùng phầm phần mềm chat nói chuyện này với Châu Chấn, còn gián tiếp khiến Châu Chấn cung cấp bằng chứng rằng Tôn Hồng Thịnh đã nói vậy, việc này đã coi như chứng cứ đầy đủ rồi, còn muốn xuyên tạc nữa cũng không dễ!

Quản lý Lưu không phải kẻ ngu, đọc sơ lịch sử trò chuyện là có thể đại khái đoán ra lúc đó xảy ra chuyện gì.

"Mấy người thực sự muốn tôi tức chết đúng không! Đều là nhân viên kỳ cựu theo tôi bao nhiêu năm rồi, sao còn phạm phải loại sai lầm cơ bản thế này chứ? Giờ phải làm sao? Tài nguyên mỹ thuật sao rồi? Ra chưa?!"

Lưu Vũ Tân trừng mắt với Tôn Hồng Thịnh.

Tôn Hồng Thịnh khẽ nói: "Còn, còn thiếu hai tính năng..."

Quản lý Lưu cả giận nói: "Cậu làm cái quái gì thế hả? Còn thiếu hai cái nào? Có thể bỏ bớt không?"

Tôn Hồng Thịnh: "Một cái chiến trường Tinh Hải, một cái là..."

"Cái gì?!" Quản lý Lưu tức đến mức không chịu nổi, "Chiến trường Tinh Hải chưa làm tài nguyên mỹ thuật? Con mẹ nó cậu chưa làm tính năng quan trọng nhất? Vậy phiên bản mới này của tôi còn ra mắt cái sh*t à!"

Mọi người đều câm như hến, quản lý Lưu giờ đã giận đến mức văng tục luôn rồi, có thể nói thời khắc nguy hiểm nhất đã đến...

Tôn Hồng Thịnh khẽ nói: "Tổ mỹ thuật bọn tôi thiếu người, quản lý Lưu, không phải anh không biết tình hình bộ phận bọn tôi..."

Lưu Vũ Tân tức đến mức đập vào bàn của Châu Chấn: "Thế mà cậu còn không làm chiến trường Tinh Hải trước! Làm một đống sửa đổi thượng vàng hạ cám không có tác dụng sh*t gì, thì được cái chó gì hả!"
Bình Luận (0)
Comment