Thời Đại Sau Tình Yêu

Chương 81

Dịch: Duẩn Duẩn

Trong lòng Mông Thạc, người đàn ông mà cậu gọi là anh hai chính là một nhân vật mà cậu xem trên phim hoạt hình, đại diện cho tất cả các anh hùng trong truyện tranh, như Thánh Seiya, siêu nhân gao, người nhện, hay Optimus Prime... Ở nhà, có một căn phòng dành riêng để trưng bày những chiếc cúp, huy chương và giải thưởng của anh hai. Ông quản gia cứ cách vài ngày lại đến đó để lau chùi chúng đến sáng bóng, trên những chiếc cúp lóng lánh ấy còn khắc cả chữ tiếng Anh dài ngoằn ngoèo. Ông quản gia giới thiệu với cậu từng cái một, đâu là cái anh hai được nhận khi nào và vào dịp gì. Trông vẻ mặt ông quản gia có vẻ rất nhớ anh. Thực ra cậu cũng rất nhớ anh, cũng muốn chạy lăng xăng và được anh hai cõng đi chơi khắp nơi như những đứa bé khác.

Ngặt nỗi, trên thực tế cậu bé rất hiếm khi gặp được anh hai. Bởi vì luôn nghe nói về anh hai, các cô chú đến chơi nhà cũng thường hay nhắc đến anh hai, nên dần dà anh hai trong lòng cậu đã trở thành một người toàn năng, không gì là không thể làm được. Khi cậu bé nhận thức được bầu trời là màu lam, mây trôi là màu trắng, lá cây là màu xanh, những đồng tiền giấy màu sắc lòe loẹt hóa ra có thể mua được những viên sô cô la ngon lành và đồ chơi vui nhộn ở cửa hàng, Mông Thạc mới biết thì ra mình có một người anh.

Một hôm nọ, khi Mông Thạc nhìn thấy một thanh niên đẹp trai ở trên TV trông rất giống cậu bé Tiểu Qua trong bức ảnh ở phòng làm việc của ông nội, cậu bé liền vội vàng gọi ông tới.

"Đó là anh hai của cháu đấy." Ông nội nói với cậu bé như thế, song trông ông có vẻ không mấy vui vẻ.

Thế nhưng cậu bé rất rất vui, trong trái tim bé nhỏ của cậu, những người được lên TV là những người vô cùng cừ khôi. Có lẽ, anh hai của cậu bé mỗi ngày đều núp trong TV để trừng trị những kẻ xấu xa và mấy con quái vật...

Thế là Mông Thạc bắt đầu dính lấy ông nội, đòi ông đưa cậu bé đến gặp anh, nhưng ông nội xấu lắm, đã không cho cậu bé gặp anh thì thôi, lại còn mắng anh hùng của cậu bé như tát nước...

Vì vậy bất cứ khi nào thấy ông nội mắng dữ quá, Mông Thạc sẽ len lén giấu cái tẩu thuốc của ông để 'giả thù' cho anh hai.

Sau đó, cậu bé lại bắt đầu quấn lấy mẹ.

Cuối cùng, một ngày nọ cậu bé cũng đã gặp được anh hai ngoài đời thực mà không phải ở trong TV.

Mông Thạc cảm thấy anh hai mình khác với những đứa trẻ khác, và bố mẹ mình cũng không giống với những bố mẹ khác.

Song đó cũng là điều chắc chắn thôi, cậu bé nghĩ vậy, bởi vì anh hai của cậu bé là siêu nhân, và cũng là thánh nhân...

Thi thoảng anh hai cũng sống chung nhà với cậu bé, trông anh hai đẹp trai hơn trên TV nhiều. Có điều Mông Thạc hơi thất vọng, sao anh hai lại không mặc đồng phục nhỉ, đồng phục giống như người nhện ấy...

Điều càng khiến cậu thất vọng hơn là anh hai có vẻ mất hứng khi gặp cậu, thậm chí còn không thèm nhìn cậu lấy một cái, chỉ khi mẹ nói chuyện với anh hai, anh hai mới chịu trả lời đôi ba câu.

Nhưng vậy thì có sao chứ?

***

Ông nội mắc bệnh nặng, anh hai chưa từng ở nhà từ trước tới giờ cuối cùng cũng xuất hiện, nhưng ộng nội hoàn toàn phớt lờ, chẳng thèm để ý tới anh, vậy mà không biết anh hai đã dùng cách gì mà dỗ ông nội vui được trong vài phút.

Khoảng thời gian ông nội bị ốm, anh hai luôn ở nhà, sống trong căn phòng mà anh hai từng ở trước đây. Thật ra cậu bé từng lẻn vào phòng anh hai xem trong đó có gì, còn tưởng rằng trong đó sẽ cất giấu rất nhiều báu vật, chẳng hạn như gậy Như ý của Tôn Ngộ Không...

Ai ngờ sau vài lần 'thăm dò', Mông Thạc hoàn toàn thất vọng, trong phòng anh hai chỉ có mấy bức tranh sơn dầu, có điều trông rất thích mắt, cậu bé cảm thấy những bức tranh ấy còn đẹp hơn cả mấy bức tranh trong sách nữa...

Có lần ông quản gia phát hiện và cảnh cáo cậu bé không được làm lộn xộn những bức tranh ấy, vì chúng là báu vật của anh hai.

Quả nhiên trong phòng anh hai có giấu báu vật. Nhưng tại sao lại là tranh vẽ chứ? Mặc dù trông chúng cũng rất đẹp.

Suốt mấy hôm anh hai ở nhà, cậu bé đầu len lẻn vào phòng. Nếu không phải anh hai đang ngủ thì cũng sẽ ngẩn người nhìn chằm chặp lỗ nhỏ trên cửa sổ...

Có lần cậu bé còn thấy anh hai tỉ mẩn vuốt ve cái lỗ nhỏ, thì thầm nói chuyện, nói một tràng một tràng dài, mà cậu bé thì cái hiểu cái không, kết câu anh còn hỏi, "Rốt cuộc em trốn ở nơi nào, em vẫn còn giận anh đấy ư?"

Anh hai quả nhiên là người dị biệt, phải thế thì mới có thể giao tiếp được với lỗ kính chứ.

Khi lớn lên một chút, Mông Qua cuối cùng cũng hiểu anh hai mình không sống trong TV, và cũng vỡ lẽ hóa ra anh hai mình không có võ nghệ cao cường, vượt nóc băng tường.

Song cậu bé vẫn rất tự hào về anh hai, cô giáo dạy tiếng Anh cho cậu bé từng bảo, anh hai cậu bé là một nhân vật rất tài ba và xuất chúng. Có lần cậu bé nhìn thấy anh hai mình trên trang bìa của một tờ báo, thế là bèn hí hửng đem báo đến nhà trẻ khoe khoang với các bạn, mấy bạn nữ trong lớp thấy thế đều nói trông anh hai còn đẹp trai hơn cả TVXQ.

Đẹp trai hơn cả TVXQ ư!

Nhưng tại sao anh hai lại không thích về nhà? Ngày nào cậu bé cũng mong ngóng anh hai về nhà còn hơn cả phim hoạt hình ra số mới!

Ông quản gia thường đến hai gian phòng trống ở phía Đông khu vườn để dọn dẹp, lúc nào dọn dẹp ông cũng im lặng thở dài thườn thượt.

Có hôm, ông quản gia hỏi ông nội của cậu bé: Không biết Hạ Nhật có trở về không nữa? Liệu Tiểu Qua có đưa con bé về được không?

Ông nội chỉ tay lên trời bảo: Thì cứ nhìn ông trời sắp đặt thôi.

Lúc đó Mông Thạc đã ghi nhớ nằm lòng những lời ấy...

***

Ông nội lại lâm bệnh nặng, lần này phải nhập viện. Hôm đó ở bệnh viện, cuối cùng cậu bé cũng gặp được chị gái Hạ Nhật khiến anh hai chờ mãi.

Trông chị giống như con ma khóc, vừa nhìn thấy ông nội liền khóc bù lu bù loa, hơn thế còn ngã nhào xuống đất. Có trời mới biết nom chị ngã buồn cười đến mức nào...

Chị ngồi trên xe, dọc đường đi không nói cũng chẳng rằng, chỉ nhìn chăm chăm ngoài cửa sổ. Mông Thạc rất muốn nói chuyện với chị, vì nom chị cứ ngô ngố làm sao ấy, nên vô hình khiến cậu bé muốn thân cận với chị. Mông Thạc nhớ mang máng hình như đã nhìn thấy chị ở đâu đó rồi...

Mãi một lúc sau, cậu bé mới sực nhớ, cậu bé từng nhìn thấy hình của chị trong thư phòng của anh hai, tất nhiên thư phòng ấy cậu bé cũng phải lén lút vào.

Vừa về đến nhà, chị đã hấp tấp chạy vội lên lầu hai rồi dừng trước cửa phòng anh hai. Mông Thạc thấy thế cũng muốn đi theo vào nhưng bị ông quản gia kéo lại.

Sáng hôm sau thức dậy, cậu bé còn cố ý chạy tới trước cửa phòng anh hai. Ông quản gia bảo tối qua anh ngủ lại ở đây, ngặt nỗi cửa phòng anh hai đóng chặt kín. Cậu bé vừa định đánh bạo gõ cửa thì mẹ đột nhiên xuất hiện bịt miệng cậu bé rồi kéo xuống dưới lầu.

Nghiêm khắc cảnh cáo cậu: Trẻ nít không được chạy lung tung.

Đến mãi buổi trưa Mông Thạc mới nhìn thấy anh hai, còn chị thì thập thà thập thò núp sau lưng anh. Anh hai của cậu thì cứ cười không dứt, hóa ra anh hai cũng biết cười! Lúc cười lên trông đẹp trai vô đối, bấy giờ, nhan sắc của TVXQ cũng phải cách xa anh hai một quãng xa vời vợi.

Cơ mà chị với anh hai đang chơi cút bắt sao?

Lúc ăn cơm, Mông Thạc có cảm giác anh hai mình đã biến thành người khác, trước đây trông anh lúc nào cũng sầm sầm sì sì, mà nay cứ nhìn chị là lại cười không ngớt, ánh mắt si dại ngờ ngệch, trông ngớ ngẩn vô cùng, cứ luôn gặp đồ ăn lia lịa vào bát của chị...

Bố thấy vậy lắc đầu ngán ngẩm.

Ông quản gia tới gắp thức ăn thì cười hí hửng, còn chị thì cứ cúi gằm mặt, sau đó Mông Thạc đột nhiên phát hiện, tay của anh hai ở dưới gầm bàn cứ kéo tay chị, còn tay chị thì cứ hất tay anh ra.

***

Trong vườn hoa, chỉ vài nét bút nguệch ngoạc, chị đã vẽ cho cậu một bức tranh rất đẹp, vẽ xong còn mỉm cười nhìn cậu, hàm răng trắng sáng đều tăm tắp, y hệt cô gái quảng cáo kem đánh răng trên TV.

Không hiểu sao, Mông Thạc lại muốn lại gần chị, hơn nữa còn muốn gần gũi chị mọi lúc mọi nơi, song anh hai lại đột nhiên xuất hiện rồi mang chị đi mất, tay nắm tay rời đi.

Ông quản gia nói sau này phải gọi chị là chị dâu. Cậu bé lơ mơ không hiểu, gặng hỏi tại sao. Ông quản gia bảo rằng bởi vì chị ấy là của anh hai. Mông Thạc nghe thấy thế không vui chút nào, nếu chị ấy là của anh hai vậy thì sẽ không chơi với cậu nữa ư, và anh trai từ nay cũng sẽ không chơi với cậu nữa ư.

Không dễ gì cậu bé mới được chị dẫn đến khu vui chơi, vậy mà còn chưa tới mấy phút, di động đã đổ chuông, chốc lát sau anh hai đã có mặt, thì thầm vào tai chị điều gì, chọc chị cười khúc khích, còn anh hai thì ngẩn người nhìn hàm răng trắng sáng của chị.

Sau đó bọn họ cùng nhau lên thuyền hải tặc, khi con thuyền đưa lên điểm cao nhất, chị hét toáng lên, còn anh thì giấu đầu chị vào lòng.

Người nhện cũng có bạn gái cơ mà, huống chi người nhện cũng bảo vệ bạn gái mình như anh hai, chẳng lẽ chị cũng là bạn gái của anh hai. Mông Thạc nghĩ bụng, đợi đến khi cậu lớn lên phổng phao cao lớn như anh trai, cậu cũng sẽ tìm một bạn gái cười lên có hàm răng trắng sáng giống hệt chị, sau đó đưa bạn ấy đi chơi thuyền hải tặc, rồi sẽ ôm bạn ấy vào lòng giống như cách anh hai ôm bạn gái mình khi bạn ấy hét lên.

Ở trong khu giải trí có rất nhiều cô gái nhòm ngó anh hai, song anh hai chẳng thèm để ý tới họ, chỉ nhìn chăm chăm mỗi chị. Chị đi đến đâu, ánh mắt anh hai sẽ theo đến đó, rồi lại tự kỷ cười một mình, trông ngố không thể tả.

Chị hỏi cậu bé có muốn ăn kem không, cậu bé muốn chết đi được ấy chứ, nhưng mà mẹ đã nói, trẻ con không nên ăn quá nhiều đồ ngọt.

Có điều một phút sau, lời mẹ dặn đã bay biến đi mất.

Cậu bé với chị vừa ăn kem vừa ngồi trên vòng quay ngựa gỗ, thi thoảng chị lại lè lưỡi liếm những giọt kem sắp rơi xuống bên mép bánh quế, nom không khác gì một con cún nhỏ, mà đầu lười cũng giống hệt cún nhỏ, màu hồng hồng trông rất đáng yêu, chỉ có điều không hiểu tại sao anh hai đứng ở ngoài cứ chau mày liên hồi.

Vòng đu quay vừa mới dừng lại, anh hai liền kéo đi ra ngoài mất tiêu, đến lúc cậu bé tìm được hai người, thì thấy anh hai đang đè lên người chị, cắn miệng chị ngấu nghiến...

Khi phát hiện bản thân đang bị nhìn, mặt chị đỏ bừng như quả cà chua chín, thẹn thùng nói với cậu bé rằng: Anh hai em đang tức giận, vì chúng ta không chia nửa cây kem cho anh ấy...

Thế nên anh mới đưa đầu lười vào miệng chị để lấy nửa cây kem ra ngoài đúng không ạ - Mông Thạc học ông quản gia, lắc đầu ngao ngán.

Anh hai của cậu đúng là quỷ keo kiệt. Đàn ông đàn ang mà còn thích ăn kem.

Bình Luận (0)
Comment