Thời Điểm Không Quan Trọng, Quan Trọng Gặp Ai

Chương 35

Xin lỗi em.

Mấy ngày sau Thanh Tâm luôn ở trong nhà. Suốt ngày đi đi lại lại trong phòng khách rồi sang phòng bếp cuối cùng dừng lại trong phòng ngủ. Thanh Tâm chưa bao giờ thấy cuộc sống mình tẻ nhạt đến vậy, không biết bao lần cô cũng muốn đạp cửa xông ra ngoài bất chấp ngoài kia có ai đang chờ cô.

-Á …á chán chết mất… Thanh Tâm nằm úp mặt trên ghế sopha. Không biết đây là lần thứ mấy cô kêu rồi. Không được, không thể sống thế này được. Chỉ cần ra đường mặc kín một chút chắc không sao đâu. Tiểu bảo, mẹ con mình ra ngửi khí giời chút nha, chúng ta không thể suốt ngày ru rú trong nhà được, cũng không thể ăn đồ ăn sẵn mãi.

Hạ được quyết tâm, Thanh Tâm vui vẻ khoác thêm áo khoác. Quàng thêm khăn cổ che kín nửa khuôn mặt, trên mắt đeo một chiếc kính râm cỡ lớn. Đầu cũng đội chiếc mũ len ấm áp. Ngắm nhìn mình trong gương, trông cô như một minh tinh màn ảnh vậy. Chắc khi ra ngoài đường họ cũng phải chuẩn bị thế này. Thanh Tâm à, mày cũng có thần thái của người nổi tiếng ấy chứ.

Thanh Tâm lom khombước vào siêu thị, không cần nhìn cũng biết tất cả mọi người đang dồn ánh mắt khó hiểu về phía cô. Nhanh mua những đồ cần thiết rồi về thôi, cô tự an ủi mình rồi đẩy xe đến quầy thực phẩm. Lúc ra ngoài trung tâm, cô không thấy có gì bất thường, có lẽ mấy ngày qua cô đã lo nghĩ qua nhiều rồi. Nhìn vào những chiếc túi cầm trên tay, thực phẩm hôm nay rất tươi ngon lại còn mua được giá hời. Tiểu bảo, mẹ con mình về mở tiệc thôi.



Mua thức ăn cho cả tuần nên số lượng khá lớn, Thanh Tâm chật vật xách bốn túi đồ đi bộ về chung cư. Trời đã dần tối nên không khí càng lạnh hơn, những túi đồ trên tay cũng đung đưa theo từng bước chân, ngón tay cũng bị những chiếc túi siết mạnh đến đau đớn. Lâu rồi chưa vận động, Thanh Tâm mới đi được một đoạn mà chân đã muốn nhũn ra.Đặt hai túi đồ xuống, cô khẽ mỉm cười, chỉ cần qua đường là đến được chung cư rồi. Thanh Tâm lấy tay quệt mồ hôi, đang chuẩn bị đi tiếp thì người bị ai kéo lại rồi lôi vào trong con hẻm tối.

Những chiếc túi trên đường vẫn nằm lăn lóc chờ người ta nhặt lên.

Con hẻm rất tối. Chỉ có ngọn đèn đầu hẻm còn lập lòe ánh sáng vàng nhạt. Thanh Tâm hoảng sợ đưa mắt nhìn những người đối diện. Họ đứng ngược lại với ánh sáng, Thanh Tâm không thể nhìn rõ mặt ai nhưng nhìn những chiếc bóng thanh mảnh cô có thể chắc chắn một điều. Họ là phụ nữ. Mùi ẩm mốc của rác rưởi bao trùm trong không gian, tiếng cười cùng tiếng hít thở đều đặn choáng ngợp cả con hẻm. Liệu nơi này có u tối và dơ bẩn như những hành động họ sắp làm. Thanh Tâm có một dự cảm chẳng lành. Cô đưa tay lần mò điện thoại trong túi áo, không được phải gọi người giúp.

Bàn tay vừa men vào chiếc điện thoại đã bị một bàn tay khác giật mất. Cô ta vứt chiếc điện thoại vào thùng rác, nhìn Thanh Tâm giễu cợt:

-Muốn gọi người ư? Mơ đi…

Thanh Tâm cố nén nỗi sợ hãi trong lòng, bây giờ cô không thể hoảng sợ càng không được sơ sẩy để họ động vào mình vì tiểu bảo vẫn còn đang ở trong bụng. Con yên tâm mẹ nhất định sẽ bảo vệ con.

-Các cô là ai?- Thanh Tâm bình tĩnh đưa mắt nhìn những bóng đen phía trước, giọng nói của cô sau một hồi cũng tĩnh tâm hơn.

-Trí nhớ của mày cũng kém quá đấy. – Người phụ nữ đứng đầu cất giọng châm chọc.

Thanh Tâm ngàn vạn khả năng cũng không muốn nghĩ đến người lần này giáp mặt cô lại là đám đông lần trước. Thực sự nếu như trước chỉ có một mình thì cô cũng không lo lắng như vậy. Cùng lắm là bị ăn tát một chút, mất vài sợi tóc thì cũng không hề hấn gì. Nhưng bây giờ, cô còn tiểu bảo, cô sợ cơ thể cô và con cũng không đủ kiên nhẫn chờ đến khi họ buông tha mình.

-Biết sợ rồi sao? Để xem hôm nay còn có ai giúp được mày nữa không? Bọn mày từng đứa tiến lên vả vào mồm nó cho tao. Nó bán mĩ phẩm hại mồm tao thế này tao cũng muốn nó bị tương đương.

Thanh Tâm hoảng loạn nhìn lên sau đó lại khẽ nở nụ cười yếu ớt. Tiểu bảo, không sao rồi, mẹ đau một chút thôi, họ sẽ không động vào con. Chịu một chút là được về nhà rồi.

-Mày cười à? Giờ mà mày còn cười được? Mày nghĩ bọn tao lôi mày vào đây chỉ để tặng mày mấy cái tát.- Nói rồi cô ta tiến lên giật mái tóc của Thanh Tâm, đưa tay tặng cô một phát tát nặng nề trên miệng.- Mày cứ xác định đi, cuộc vui còn dài lắm. Ha… ha…ha

Tiếng cười man rợ vang lên trong không gian. Thanh Tâm ngước mắt đau khổ nhìn bọn họ. Họ rất đông, cũng rất ác độc. Tại sao không chỉ hành hạ cô mà còn động vào tiểu bảo. Tại sao lại làm hại con cô? Thanh Tâm nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt trắng nhợt. Cô cúi gằm mặt, để mặc những người phụ nữ tiến đến giật tóc mình. Hai tay cô vòng ôm chặt lấy bụng, cố duy trì sự bình tĩnh bản thân.

Khuôn mặt bị tát đến sưng đỏ, mái tóc cũng bị giật đến đau đớn. Cố kìm nước mắt vào trong. Cô đưa tay vỗ về bụng mình. Mẹ sẽ không sao đâu, mẹ hứa sẽ mang con ra khỏi đây, con chờ mẹ một chút nữa được không?

Thanh Tâm không còn nhìn rõ những gì trước mắt nữa. Ánh sáng nhạt nhòa của bóng đèn cũng hòa dần vào bóng tối xung quanh. Cô cảm thấy mình sắp ngất rồi, à không là cô thực sự đã ngất rồi. Tiểu bảo, là mẹ không tốt, không chăm sóc tốt cho con, mẹ xin lỗi… Lúc ấy Thanh Tâm lại nhìn thấy ở đầu con hẻm có một ánh sáng trắng, người đàn ông thường xuất hiện trong giấc mơ của cô đến rồi. Anh đến cứu mẹ con cô rồi sao? Nhật Thiên là anh sao?

Mùi bạc hà vấn vít chóp mũi, Thanh Tâm không còn phân biệt được thực hay mơ nữa. Chỉ là hôm nay cô rất mệt rồi, anh xuất hiện, cô cũng nghỉ ngơi được rồi…

Nhật Thiên vốn chỉ muốn ghé qua xem hai mẹ con cô thế nào rồi sẽ đi ngay. Anh cũng không tưởng tượng nổi mình xuất hiện muộn một chút sẽ thế nào. Lúc nhìn thấy bên đường một người phụ nữ kì lạ anh không hiểu sao không thể rời mắt khỏi cô. Đến khi cô gái đó khẽ tháo chiếc khăn che mặt ra một chút anh mới nhìn rõ. Là cô, Thanh Tâm. Dù có che nửa khuôn mặt bằng chiếc kính râm to sụ anh cũng nhìn ra. Cô chắc vừa đi siêu thị về vẫn còn đang túi lớn túi bé trên tay. Nhật Thiên khó hiểu nhìn cách ăn mặc của cô. Chỉ là đi siêu thị thì đâu cần phải ăn mặc kín đáo như vậy.

Nhật Thiên cũng không hiểu nổi mình nữa. Nhìn cô bên đường, nhìn những chiếc túi đầy ắp, anh lại không tự chủ lái xe vào gara. Anh muốn ở lại với cô và con. Nhưng lúc anh quay lại, cô gái bên đường cũng biến mất chỉ còn lại những chiếc túi vẫn lặng lẽ trên phố chứng thực cho sự tồn tại chủ nhân của chúng. Thanh Tâm chắc chắn gặp chuyện rồi.

Nhật Thiên lấy điện thoại trong túi áo gọi cảnh sát rồi cũng vội vàng chạy đi tìm. Anh hoảng sợ gọi tên cô, chạy khắp mọi ngả cũng không thấy hình bóng cô đâu. Cô đâu rồi, cô có ổn không? Nhật Thiên nghĩ mình sắp phát điên rồi. Anh chỉ còn biết tự trách mình, là anh không tốt, không bảo vệ được vợ con mình. Thanh Tâm, em đâu rồi… Là em đang đùa anh thôi phải không? Là em trách anh vô tâm phải không? Thanh Tâm đừng trốn nữa, anh thua rồi. Em xuất hiện đi được không.

Đến lúc Nhật Thiên tưởng chừng vô vong rồi thì những âm thanh phụ nữ man rợ truyền đến. Đó chẳng phải tiếng cười phụ nữ sao. Nhật Thiên nhanh chóng tiến lại gần chỗ có âm thanh.

Ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn đầu hẻm soi rọi vào khung cảnh chung quanh. Những người phụ nữ đang bao quanh một cô gái, lúc khi họ dãn ra một chút. Nhật Thiên không tin vào mắt mình. Thanh Tâm ngồi dựa trong góc tối, mặt cô cúi gằm còn tay vẫn đặt trên bụng. Nhật Thiên lao vào trong đám đông, kéo cô vào lòng, ôm lấy cả cơ thể gầy yếu của cô. Lúc này, Nhật Thiên mới nhìn rõ người con gái trong lòng. Khuôn mặt cô bị đánh đến đáng thương, khóe môi cũng bị sứt, máu đọng lại trên mép, cả khuôn mặt cũng sưng hằn những vết tay. Cả người cô mềm nhũn, cô ngất rồi sao? Nhật Thiên hét lên với đám người phía trước:

-Các người đã làm gì cô ấy thế hả? Chán sống rồi à? Những gì các cô hôm nay làm với cô ấy tôi sẽ trả lại gấp trăm lần. Hãy nhớ lấy.

Đám người cũng bị Nhật Thiên dọa cho hoảng sợ. Họ chỉ còn biết trân trân đứng nhìn hai người ôm nhau bước đến phía ánh sáng. Khi họ hoàn hồn thì cảnh sát cũng đã lao đến, tất cả bị tóm trọn. Chuyện này không hay rồi!

Nhật Thiên bế ngang Thanh Tâm, cô gầy đi nhiều quá, người cô cũng rất lạnh. Nếu không phải hơi thở yếu ớt phả nhẹ vào lồng ngực anh, anh còn nghĩ mình đã mất cô. Anh siết chặt cô hơn như muốn truyền cho cô thêm hơi ấm. Rất nhanh thôi, chúng ta sẽ đến bệnh viện nhanh thôi.

Thanh Tâm khẽ cựa mình, cô đưa tay kéo cổ áo anh, nhỏ giọng thầm thì:

-Nhật Thiên, chúng ta về nhà được không?

Nhật Thiên dừng lại, anh chăm chú nhìn vào người con gái trong lòng. Muốn đến bệnh viện cũng phải mất một thời gian nữa, trông bộ dạng mệt mỏi của cô, Nhật Thiên cũng gật đầu đồng ý. Cô cần phải nghỉ ngơi ngay bây giờ.

Lúc Nhật Thiên về nhà thì phát hiện những lọ thuốc đặt trên bàn, anh vươn tay cầm lên xem. Thuốc bỏng sao, cô ấy bị bỏng sao? Cô ấy còn đau ở đâu nữa. Vì sao anh lại không hay biết gì hết.

Những lời bác sĩ tư nói vẫn còn vang lên trong đầu anh:

-Cô ấy bị thiếu chất nặng, cơ thể còn đang mang thai nên tình trạng suy nhược càng rõ ràng hơn. Những vết thương trên mặt cô ấy là ai làm vậy? chẳng lẽ…

Nhật Thiên im lặng đưa mắt nhìn người con gái trên giường, vị bác sĩ cũng biết mình vừa đề cập đến vấn đề không được phép. Ông ta cũng nhanh chóng đổi chủ đề:

-Cũng không nặng lắm nhưng tình trạng suy nhược này cũng có khả năng rằng trước đó đã bị thương khá nặng nên cơ thể nên mới có dấu hiệu suy nhược như vậy. Nhưng chỉ cần tẩm bổ ăn uống đầy đủ lấy sức sẽ không sao. Anh nên chú ý đến vợ mình nhiều hơn. Phụ nữ mang thai tâm trạng hay bất ổn, cũng rất nhạy cảm. Anh cũng đừng vì tức giận mà…

Bác sĩ biết mình đã lỡ lời vội vàng chào hỏi rồi lao ra khỏi cửa. Nhật Thiên ngồi cạnh cô rất lâu. Cô ngủ cũng không thoải mái, vẫn tiếp tục la hét, khóc lóc. Anh dịu dàng dỗ dành cô. Trong đầu lại nhớ đến tuýp thuốc trong phòng khách. Nhật Thiên cũng bắt đầu tìm kiếm vết bỏng trên thân thể cô. Bàn chân, bàn tay, cánh tay, cổ cũng không có. Rốt cuộc cô bị bỏng ở đâu nhỉ. Thanh Tâm đang nằm im bỗng đá chân trái về phía anh. Cô lại đang mơ cái gì nữa đây. Lúc Nhật Thiên nắm đùi trái khẽ giữ cô lại, anh phát hiện trên mặt cô lộ ra chút đau đớn. Nhật Thiên vội vàng vén váy cô lên, tầm mắt rơi vào vết bỏng rất lớn trên đùi. Miệng vết bỏng cũng khép lại, có lẽ đã lâu rồi nhưng cả vùng da vẫn đỏ ửng lên, nổi bật trên nền da trắng. Nhật Thiên không dám tin vào mắt mình. Sao vết thương của cô nặng đến vậy? Anh thực không biết. Anh không biết gì hết. Nhật Thiên đau xót lấy thuốc bôi lên cho cô. Theo hướng dẫn ghi trên thuốc là bôi trước khi ngủ. Nhật Thiên đặt tay mình lên vết thương, nhẹ nhàng cảm nhận nỗi đau của cô. Thanh Tâm, anh xin lỗi em…

Sau khi Thanh Tâm ngủ yên, Nhật Thiên với từ phòng mình bước ra. Điện thoại bên cạnh lại reo lên. Anh đưa mắt nhìn. Là Băng Hi. Nhật Thiên nhấc máy, anh nói sơ qua chút tình hình cho Băng Hi, sau đó dặn dò cô một chút. Lúc Băng Hi chào tạm biệt anh, Nhật Thiên mới khó khăn bảo cô giữ máy. Anh trầm lặng một chút rồi mới nói:

-Băng Hi, mai chúng ta gặp nhau đi. Anh có chuyện muốn nói…

Cúp máy xong, Nhật Thiên cũng thở dài. Anh đã có quyết định của mình.
Bình Luận (0)
Comment