Thời Điểm Không Quan Trọng, Quan Trọng Gặp Ai

Chương 37

Hạnh phúc.

-Thanh Tâm, dạy đi em. Trời sáng rồi…

Thanh Tâm uể oải lăn trên giường, cô khó chịu đưa tay kéo chăn chùm kín mặt. Nhật Thiên bật cười nhìn bộ dạng thèm ngủ của cô, anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, đưa tay vén chăn cô lên.

-Dậy thôi, tiểu bảo cũng đói rồi…

Nắng sớm chan hòa khắp căn phòng, từng tia nắng nhảy nhót trên mi mắt Thanh Tâm. Cô khó chịu mở mắt. Trên đời này cô ghét nhất hai loại người. Một là ăn mất đồ của cô. Hai là khi cô ngủ mà ép cô dậy. Thanh Tâm còn đang bực bội đưa mắt lườm người đàn ông bên cạnh. Anh và cô cũng chính thức sống chung được một tuần rồi. Sống với anh một thời gian, Thanh Tâm nhận ra Nhật Thiên cũng rất giỏi làm bố. Những việc nhỏ nhặt nhất anh cũng để ý tới. Anh bắt cô phải dậy sớm, ăn uống cho đúng bữa, cũng bắt cô phải tập thể dục thường xuyên. Nhật Thiên cũng là người rất có nguyên tắc. Anh không cho cô ngủ dậy quá muộn mà không ăn sáng đúng giờ, cũng không cho cô thức quá khuya, không được dùng nhiều máy tính, không được cái gì cũng ăn phải xem có đảm bảo vệ sinh dinh dưỡng hay không?... và rất nhiều vấn đề nữa Thanh Tâm không thể nhớ nổi. Anh cũng rất kiên trì cùng cô tập thói quen tốt cho mình. Trước kia, nếu chỉ có một mình, Thanh Tâm luôn cho rằng những thói quen của mình là tốt lắm rồi. Đến khi sống chung với anh, cô mới thấy mấy thói quen của mình rất phản khoa học, cũng rất tùy hứng. Cô cũng dần quen sự xuất hiện thường xuyên của anh trong cuộc sống của mình. Một gia đình nhỏ mà ấm cúng. Sáng, anh sẽ gọi cô dậy, anh chuẩn bị bữa sáng cho cô sau đó mới đi làm. Trưa thì anh sẽ gọi đồ ăn giúp cô. Tối thì cô nấu ăn anh rửa bát. Cứ như vậy, cuộc sống hôn nhân của Thanh Tâm bình dị trôi qua. Cũng nhiều lần cô định hỏi anh về Băng Hi. Quả thực cô cũng rất tò mò, xem ra anh đã chấp nhận hai mẹ con cô rồi nhưng còn người con gái anh yêu. Thanh Tâm nhiều lần nhớ lại bộ dạng của Băng Hi trong lần gặp ở quán ăn. Nhớ lại bộ dạng của cô ta khi ấy, cũng nhớ tới vở kịch của cô ta. Chính vì rất hiểu rõ những thủ đoạn của Băng Hi nên cô càng không hiểu. Đáng lẽ cô ta ngàn vạn lần sẽ không buông tay chứ. Nhưng, cô không dám hỏi anh, cũng không dám nghe đáp án. Chỉ là khoảng thời gian ngắn ngủi hạnh phúc này cho cô được tận hưởng một chút thôi, cho cô tạm quên đi một số việc được không?

-Thanh Tâm, tập trung ăn uống đi- Nhật Thiên nghiêm mặt nhắc nhở cô.

-Yes, sir.- Thanh Tâm đưa tay lên trán, vui vẻ đáp lời anh.

Vết thương cũng đỡ sưng hơn nên khuôn mặt Thanh Tâm quay lại vẻ đáng yêu vốn có. Nhật Thiên dần có thói quen ngắm nhìn cô mỗi sáng, nhìn cô ăn, nhìn cô ngủ, nhìn cô cười, nhìn cô nũng nịu đòi ngủ tiếp,… Tất cả, dần dần trở thành những hình ảnh tươi đẹp nhất trong lòng anh. Anh cũng phát hiện mình đã bỏ lỡ rất nhiều, cũng nhận ra khoảng thời gian qua cô đã phải vất vả thế nào. Tự mình mua đồ cho con, tự mình đi khám thai cũng tự mình lo từng bữa cơm giấc ngủ. Càng nghĩ về khoảng thời gian đơn độc trước kia của cô, anh càng muốn dành nhiều thời gian hơn cho cô và tiểu bảo. Thậm chí anh còn không nhận các cuộc gọi từ Băng Hi, hủy bỏ các buổi gặp mặt buổi tối mục đích cũng để bù lại những thiếu sót trước kia của mình.

Thanh Tâm cầm tập tài liệu đưa cho Nhật Thiên rồi tiễn anh ra cửa. Anh dịu dàng xoa đầu cô, dặn dò cô mấy câu rồi mới đi.

Thanh Tâm tận hưởng mùi hương cùng hơi ấm của anh còn vương trên tóc mình. Càng nhiều thời gian tiếp xúc với anh, cô càng nhận ra mình yêu anh nhiều hơn. Anh lạnh lùng, anh khó chịu, anh trầm mặc, anh cáu giận và anh dịu dàng. Tất cả những sắc thái tình cảm đó có lẽ chỉ mình cô được nhìn thấy, nghĩ vậy cô lại cảm thấy vui vẻ. Bao nhiêu nỗi đau, nỗi buồn trong quá khứ cô chấp nhận để nó trôi đi, chấp nhận quên đi hết để được sống hạnh phúc những tháng ngày này bên anh. Chỉ vậy thôi là đủ rồi.

Tô thị

Thanh Tâm không nhớ bao lâu rồi mình chưa quay lại nơi này. Khi cô bước chân vào công ty có rất nhiều nhân viên vẫn nhận ra cô. Cô thân thiện đến chào hỏi, trò chuyện vài câu rồi đi thẳng đến thang máy. Hôm nay Thanh Tâm định cho anh một bất ngờ nho nhỏ. Cô đã chuẩn bị cơm trưa cho Nhật Thiên. Khó khăn lắm cô mới nhờ Hiểu Như hỏi được lịch trình hôm nay của anh. Cô biết trưa nay anh không có hẹn ăn cơm với đối tác nên chuẩn bị đồ ăn mang đến. Từ hồi làm thư ký cho anh, Thanh Tâm đã biết Nhật Thiên có một thói quen rất xấu mà không bỏ được. Anh hay bỏ ăn trưa, cũng không có khái niệm giờ nghỉ trưa trong từ điển. Khi là thư ký anh, Thanh Tâm cũng muốn nhiều lần nhắc nhở anh nhưng do thân phận cấp trên cấp dưới, cô cũng ngại không dám nói. Rồi đến lúc làm vợ của anh, thời gian gặp mặt anh rất ít đồng thời anh cũng rất giận cô nên Thanh Tâm vẫn chưa có cơ hội nói với anh. Bây giờ anh có vẻ cũng mở lòng với cô rồi, nhân cơ hội này cô phải chỉnh lại cái thói hư này của anh mới được.

Thanh Tâm bước vào tầng cao nhất của Tô thị. Cuộc hôn nhân của anh và cô bí mật với truyền thông nhưng vẫn có trường hợp ngoại lệ như thư ký của anh và tài xế Triệu. Thư ký Giang cũng bất ngờ vì sự xuất hiện của Thanh Tâm. Cô cung kính cúi chào : “ Tô phu nhân.” Thanh Tâm bị bộ dạng nghiêm túc của thư ký Giang làm cho bật cười. Cô thân thiện chào lại thư ký Giang rồi hỏi xem có phải người đàn ông trong kia vẫn còn làm việc. Sau khi nhận được đáp án cô cũng tìm cho mình một chỗ để ngồi xuống. Anh còn đang bàn bạc với giám đốc kế hoạch nên bây giờ cô bước vào cũng không thuận tiện. Hôn nhân của hai người vị giám đốc đó cũng không biết, để anh ta bắt gặp cô ở đây chỉ thêm khó xử. Thanh Tâm đành vào phòng trà ngồi chờ anh.

Phòng pha trà của Tổng giám đốc vẫn vậy. Thanh Tâm thậm chí còn tìm thấy mấy hộp bánh hết đát của mình trong tủ lạnh. Không phải chứ, thư ký Giang chưa từng động vào chiếc tủ lạnh này sao. Cô tiếc nuối vứt chỗ bánh quá đát vào thùng rác. Vốn buồn mồm cô định tìm thứ gì ngon ngon bỏ miệng. Nhìn thấy mấy hộp bánh ấy cô đã vui sướng biết bao còn cảm thấy mình may mắn vì tất cả chỗ bánh đó đều là loại cô thích nhất. Nhưng đến khi trông hạn của mấy gói bánh, cô mới nhận ra đây là đồ của mình. Đồ ăn không có nên cô đành tìm cho mình chút đồ uống.

Đang nhâm nhi một cốc nước hoa quả thì thư ký Giang bước vào. Trước khi vào trong này cô đã dặn thư ký đừng báo với anh cô đến đây và khi nào anh xong việc thì báo với cô nên nhìn thấy thư ký Giang, cô vui vẻ tiến lại gần:

-Thư ký Giang, anh ấy xong việc rồi à?

Thư ký Giang ái ngại nhìn Thanh Tâm. Chẳng hiểu vì sao ngay từ lần gặp đầu tiên cô đã rất có thiện cảm với Tô phu nhân. Cô rất cởi mở và hòa đồng không kênh kiệu hay hách dịch như những phu nhân khác. Cô cũng rất xinh đẹp. Làn da trắng hồng, đôi mắt sáng lấp lánh và đôi môi luôn nở nụ cười. Phải công nhận cả vẻ đẹp và tính cách của Thanh Tâm khiến người khác phải dừng mắt chú ý. Chỉ có người phụ nữ như vậy mới phù hợp với Tô tổng- thư ký Giang khẽ cảm thán trong lòng.

-Thư ký Giang, Thư ký Giang… Cô đang nghĩ gì vậy? – Giọng nói trong trẻo của Thanh Tâm vang lên phá vỡ suy nghĩ của thư ký Giang.

-Tôi xin lỗi. Giám đốc kế hoạch đã ra rồi ạ. Tô tổng vừa yêu cầu tôi pha cà phê nên tôi vào đây báo với Tô phu nhân luôn.

Thanh Tâm mỉm cười đẩy thư ký Giang ra bàn làm việc cô vui vẻ nhắc nhở:

-Cô cứ làm việc đi. Hồi trước tôi làm ở vị trí này cũng nhiều việc lắm. Để tôi pha cà phê cho anh ấy. À đúng rồi. Cô cũng không cần cứ Tô phu nhân suốt ngày thế đâu. Cứ gọi tôi là Thanh Tâm được rồi. Trông cô cũng san san tuổi tôi mà

-Như thế sao được ạ.- Thư ký Giang bất ngờ nhìn Thanh Tâm. Chưa bao giờ cô gặp một yêu cầu như vậy nên đâm ra lúng túng không biết làm sao.- Vẫn là tôi nên xưng hô như cũ.

Thanh Tâm vừa pha cà phê vừa nói:

-Không được, đây cũng coi như mệnh lệnh đi. Cô nhớ lấy bây giờ phải gọi tôi là Thanh Tâm đó- Nói xong cô quay ra làm khuôn mặt nghiêm túc khiến cả hai cùng bật cười.

Thanh Tâm rón rén bước vào phòng làm việc của anh. Đặt tách cà phê trên bàn rồi đứng lặng nhìn anh làm việc. Anh vẫn vậy, cứ làm việc là không biết cái gì hết. Cũng chính vì vậy mà anh hay quên bữa trưa.

Nhật Thiên thấy thư ký Giang mãi không ra ngoài mới buông một câu, mắt vẫn chăm chú vào tài liệu trên bàn:

-Còn chuyện gì nữa sao thư ký Giang.

Chờ một lúc lâu vẫn không thấy cô nói gì anh mới ngẩng lên, khuôn mặt khó chịu. Nhưng khi nhìn thấy cái bóng hình ở góc phòng, khuôn mặt anh mới dãn ra. Anh dịu dàng buông tài liệu trên tay, tiến lại gần cô:

-Sao hôm nay em lại đến đây?

Thanh Tâm vui vẻ đưa chiếc hộp cơm giữ nhiệt lên trước mắt anh:

-Tiểu bảo lo bố trưa không ăn cơm nên bắt em đến đây đấy. Sao nào anh có định bỏ rơi mẹ con em rồi quay ra làm việc không?- Thanh Tâm làm bộ giận dỗi quay người đi.

Đúng lúc này, một vòng tay ấm áp kéo eo cô lại. Anh mỉm cười cốc vào đầu cô:

-Không phải bảo tiểu bảo nhớ anh sao? Anh còn chưa bảo nhớ tiểu bảo mà. Nào ngồi xuống đi thực ra anh cũng đói rồi.

Thanh Tâm hạnh phúc kéo tay anh cùng ngồi xuống bàn khách. Cô cằn nhằn anh mấy câu rồi đưa bát và đũa cho anh. Cả nhà cùng dùng bữa trưa rất vui vẻ.

Thanh Tâm sau giờ ăn trưa cũng chào tạm biệt anh rồi quay về nhà. Nhật Thiên dù rất vui khi cô mang cơm cho anh nhưng vẫn kiên quyết không cho cô đến đây lần nữa. Dù sao công ty cũng rất xa nhà họ, anh không yên tâm cho cô đi một mình nhất là từ sau lần cô đụng mặt đám phụ nữ đó.

Thanh Tâm hạnh phúc bước chân trở về nhà. Cô cũng muốn ghé qua xem Hiểu Như thế nào nhưng thấy bộ dạng cô tất bật trong phòng làm việc nên cũng không dám quấy rầy. Thanh Tâm bước chân vào tàu điện ngầm. Cô ngước mắt nhìn lên cửa kính thì phát hiện một người đàn ông đội mũ đang đứng sau mình. Cô hoảng sợ cúi gằm mặt, lúc cô ngước lên nhìn lần hai thì người đàn ông đó đã biến mất. Thanh Tâm không biết mình bị sao nữa, bộ dạng vừa rồi của người đàn ông đó làm cô rất sợ, cũng có một dự cảm chẳng lành. Cô ngồi xuống ghế trên tàu điện ngầm, cố xua đi cảm giác sợ hãi trong lòng…
Bình Luận (0)
Comment