Thời Điểm Không Quan Trọng, Quan Trọng Gặp Ai

Chương 82

- Cô ơi, cô có sao không? – Tài xế nhìn cô gái ở đằng sau. Bộ dạng nước măt nước mũi thế kia chắc chắn là thất tình rồi.

- Tôi không sao, anh cứ lái đi- Cô nức nở nhìn ra bên đường. Nước mắt của cô cũng mau quá, anh chỉ quát cô một chút nước mắt cô đã trào ra rồi. Có lẽ trong lời nói của anh cô nghe thấy có chút xa cách, cô thấy như anh đang vạch ra giới hạn giữa hai người.

Nhật Thiên nhanh chóng gọi tài xế Triệu, anh phải gặp Thanh Tâm, đúng anh phải gặp cô, dù không biết sẽ nói gì, không biết cô có chịu gặp không nhưng anh vẫn muốn gặp cô, không muốn cô vì mình mà lại tổn thương. Nếu có thể cho anh quay lại thời gian, anh nguyện sẽ nhẹ nhàng hơn, sẽ nghe lời cô không uống thuốc nữa, anh thật sự chỉ muốn họ sẽ chia tay trong vui vẻ, hi vọng hình ảnh của Nhật Thiên trong mắt cô có thể đẹp hơn một chút, hi vọng mình sẽ không gây cho cô bất kì tổn thương nào.

Ting…

Nhật Thiên chau mày nhìn vào điện thoại, có tin nhắn gửi đến. Là của Băng Hi: Nhật Thiên, anh đứng quên hẹn với em lúc 5 giờ chiều nay ở Sorre’s nhé. Anh sững sờ nhớ ra hôm nay mình có hẹn với cô ấy, phải có lẽ đây là điều cuối cùng anh có thể làm cho cô.

Sorre’s restaurant

- Nhật Thiên, em ở đây.- Băng Hi vui vẻ vẫy tay gọi Nhật Thiên. Cô rất nhớ anh, cuối cùng anh ấy cũng đã hiểu rồi, cuối cùng anh ấy cũng chịu tha thứ cho cô.

- Xin lỗi, em đến lâu chưa?- Nhật Thiên vội vã cởi áo khoác rồi ngồi xuống.

- Em cũng vừa mới tới thôi. Anh uống gì?- Cô niềm nở đưa menu về phía anh.

- Cho anh 1 cốc café đen thôi.- Nói rồi Nhật Thiên đưa lại cuốn menu cho cô. Tay cố tình đẩy cốc nước hoa quả đổ xuồng người Băng Hi- Ôi, anh xin lỗi. Em sao không?- Tay anh nhanh lấy giấy ăn đưa cho cô ta, ánh mắt lo lắng.

Băng Hi vui mừng đón nhận sự quan tâm của anh, anh ấy còn lo cho cô. Vậy có nghĩa là anh đã hết giận rồi sao? – Em vào nhà vệ sinh một chút.

Nhìn thấy bóng hình Băng Hi xa dần, Nhật Thiên vội cầm lấy túi xách của cô.

- Em không sao chứ? Chiếc váy rất đẹp, rất hợp với em, vậy mà anh sơ ý quá.- Nhật Thiên lo lắng đặt cốc nước khác xuống, anh mắt đầy áy náy. Băng Hi vui vẻ nhìn anh rồi nhẹ giọng nói: “Không sao.. Em ổn mà, em muốn xin lỗi anh chuyện của Đậu Đậu… em… em…”

Ting…ting… ting..

Nhật Thiên vội bắt máy:” Alo, thư kí Giang. Có chuyện gì vậy? Tôi biết rồi, cô bắt đầu đi… Tôi về ngay..”

- Băng Hi, thật ngại quá,… công ty có việc gấp… anh phải về ngay. Buổi hẹn này để hôm khác vậy- Nhật Thiên vỗ tay lên vai cô rồi quay đi.

Băng Hi mừng rỡ nhìn bóng lưng anh, cái vỗ vừa rồi vần còn hơi ấm của anh. Nhật Thiên, em biết anh không thể bỏ rơi em mà, em biết anh mãi yêu mình em thôi.

- Thưa Tô tổng, tôi vừa nhận được thông tin của thám tử tư, thứ bảy tuần này, Hector sẽ về Mĩ, trước khi đi anh ta hẹn Băng Hi gặp ở sân bay. À, mấy ngày trước cô Băng Hi có chuyển cho anh ta 5000 $, đồng thời cô ấy cũng mua cho anh ta một căn hộ bên ấy. Tiền này chúng tôi đã điều tra là tiền cô ta kiếm được là do… bán dâm mà có nên… thật ra trong mấy năm qua, cô ấy thăng tiến một phần là nhờ sự nâng đỡ của Tô tổng, một phần là ngủ với đối tác…- Thư kí Giang điềm đạm thông báo, cô nhẹ nhàng đặt ảnh lên trên bàn. Nhật Thiên giận dữ nhìn những bức ảnh cô ta lả lướt dựa vào những người đàn ông xa lạ đi vào khách sạn. Băng Hi, xem ra anh đã quá xem thường cô rồi. Trong lòng anh có chút tức giận, dù sao trong quãng thời gian qua cô ta đã lợi dụng anh. May mà anh sớm nhớ lại nếu không anh sẽ tiếp tục mắc những sai lầm gì nữa.

Thanh Tâm lăn lộn trên giường, cô trằn trọc mãi vẫn chưa ngủ được. Tại sao nhắm mắt lại nhớ tới người đàn ông đáng ghét đó. Nhật Thiên, em ghét anh, em ghét anh. Bỗng bên ngoài truyền đến tiếng lách cánh, Thanh Tâm hoảng sợ nhìn lên đồng hồ. Đúng 12 giờ đêm, không phải chứ lẽ nào là ma, tháng này cũng không là tháng cô hồn. Không, Thanh Tâm mạnh mẽ lên, trên đời này làm gì có ma. Hay nhà cô có trộm, đứa nào dám đột nhập vào nhà bà, hôm nay mày tới số rồi. Cô lẻn vào phòng Đậu Đậu lấy gậy đánh bóng chày, vũ khí đây rồi, một chưởng là ngất lịm. Cô rón rén ra phòng khách, ăn trộm sao lại bật đèn thế này, nhà bếp cũng sáng đèn, có âm thanh phát ra, đúng có người ở trong. Thanh Tâm nín thở tiến lại gần cái lưng đang chăm chú nhìn vào tủ lạnh. Không lẽ ăn mày sao? Cô đếm nhẩm trong đầu: một, hai,… ba

Nhật Thiên cảm thấy mùi hoa hồng xung quanh thì chậm rãi quay đầu lại. Chiếc gậy đang giơ lên giữa không trung, mắt anh cũng vì thế mà trợn ngược lên.

- Nhật Thiên, anh… sao anh ở đây?- Cô tức giận nhìn tên ăn mày vừa bị mình suýt nữa động thủ.

- À, ừm anh thấy tủ hết sữa tươi với sữa chua nên anh mua thêm vào. À, cả nước tinh khiết nữa, rau củ quả anh cũng mua rồi, em với Đậu Đậu phải ăn đồ tươi, thế mới tốt cho sức khỏe. Giấy vệ sinh anh mua rồi, đèn vệ sinh anh cũng thay rồi à kem, Đậu Đậu thích ăn kem socola, anh để ngăn đá… em nhớ lấy…- Nhật Thiên vẫn tiếp tục nạp đồ vào tủ, vui vẻ trả lời.

- Bàn chải, khăn mặt, kem đánh răng…là anh thay hết sao?- Thanh Tâm xoa trán ngồi tựa vào bàn, hóa ra không phải là cô tiết kiệm mà cô bấy lâu nay dùng chùa sao? Mất mặt quá…

- Em cần gì không mai anh sẽ mua cho em…- Nhật Thiên cất nốt mấy hộp sữa chua vào tủ lạnh.

- Anh dừng lại đi, anh không cho tôi quản anh, vậy anh lấy tư cách gì quản mẹ con tôi. Muộn rồi, mời anh về cho, mang đồ anh về nữa. À, để chìa khóa lại, tôi không biết anh lấy ở đâu nhưng như vậy là xâm nhập bất hợp pháp, đừng để tôi phải kiện anh.- Thanh Tâm thẳng thừng ra mở cửa, bây giờ trong lòng cô rất rối bời nhưng có một điều chắc chắn là cô không thể tiếp nhận những món đồ này nữa.

- Ừm… anh… anh…- Nhật Thiên mất đắc dĩ cầm lấy túi hoa quả cô đưa cho rồi đi ra ngoài.

Thanh Tâm thấy anh chịu đi ra thì vội đóng cửa lại, cả người cũng trượt xuống vô lực. Tại sao anh lại làm vậy, tại sao cứ âm thầm lo cho mẹ con cô, tại sao thời gian qua lại lạnh nhạt với cô. Gặp anh làm tâm tư của cô càng thêm xáo trộn.

Rầm…

Thanh Tâm hoảng sợ mở cửa chạy ra ngoài. Nhật Thiên đang nằm sõng soài ngoài hành lang, mặt trắng bệch. Cô vội vàng đỡ lấy đầu anh đặt lên chân, tay vỗ nhẹ vào mặt anh, giọng run run gọi tên anh nhưng anh vẫn trung thành im lặng. Mãi một lúc mắt lờ mờ mở ra, tay đưa lên bụng nhìn cô hỏi: “ Thanh Tâm, em có thuốc giảm đau không? Bụng anh, đau quá.”

- Vào nhà đã, nào anh đứng lên được không. – Thanh Tâm dìu anh bước vào nhà.

Nhật Thiên ngồi xuống ghế, khuôn mặt đẹp trai cũng nhăn lại, mái tóc mai dính chặt trên trán. Thanh Tâm buông tay anh định lấy cho anh cốc nước ấm. Lúc này, bàn tay lạnh ngắt của Nhật Thiên lại lập tức túm chặt lấy tay cô. Mười ngón tay đan vào nhau, cô cảm nhận anh đang run rẩy, hơi thở thô suyễn khó nhọc. Thanh Tâm hiểu ý anh, cô ngồi xuống để anh ngả vào lòng mình. Nhật Thiên khó khăn mấp máy môi, giọng của anh rất nhỏ, cũng đứt đoạn: “ Thanh Tâm, chuyện sáng nay… anh…xin lỗi…” Cô vốn nghĩ anh muốn nói chuyện gì với mình, thì ra anh vẫn để tâm chuyện sáng nay. Có lẽ cô vẫn sẽ để tâm nếu không phát hiện anh mang đồ đến nhà mình. Cô vuốt mái tóc anh, bàn tay cũng vô thức đặt lên vùng bụng rắn chắc đang co thắt. Cô khẽ mát xoa để anh nằm duỗi ra, sau đó lấy cho anh cốc nước ấm.

Nhật Thiên uống một ngụm nước ấm, cơn đau khôn còn mãnh liệt như trước nhưng vẫn đau âm ỉ khó chịu. Anh khó khăn nhìn cô: “ Em có thuốc dạ dày không?” . Thanh Tâm nhíu mày, hóa ra anh bị đau dạ dày thật. Chắc chắn những ngày qua anh bán mạng cho công việc nên không quan tâm đến tình trạng sức khỏe. Cô khẽ lắc đầu, chắc từ hôm nay cô cũng nên có mấy vỉ thuốc dạ dày trong tủ rồi. Cô đứng lên tính nấu gì đó cho anh ăn lại nhớ từng đọc trên báo những bệnh nhân mắc bệnh đau dạ dày, ăn bánh mì là tốt nhất. Nghĩ vậy cô cầm ví lao ra cửa hàng tiện lợi mở suốt đêm, mua cho anh chút bánh mì.

Thanh Tâm quay trở lại thì Nhật Thiên đã thiếp đi, cô khẽ lay anh dậy. Nhét chỗ bánh mì đóng gói vào tay anh còn mình đi pha cho anh cốc sữa.

Nhật Thiên cảm động nhìn những túi lớn túi nhỏ bánh mì trên bàn. Anh ít khi ăn đồ đóng hộp, cũng chẳng mấy mua bánh mì. Có lẽ đây cũng là lần đầu anh ăn thứ này nhưng anh lại vô cùng thích thú, mùi vị này không tệ. Thanh Tâm trong lúc anh ăn bánh mì mới mở chỗ bánh ra xem đát. Cô vội mua quên mất xem hạn dụng. Chiếc bánh Nhật Thiên vừa nhét vào mình vừa đúng hôm nay hết hạn, cô dấm dúi giấu vỏ bánh trong túi. Trong lòng thầm xin lỗi tổ tông Tô gia.

Nhật Thiên ăn xong không có vòi ở lại như mấy lần trước, anh cảm ơn cô rồi lẳng lặng ra về. Thanh Tâm còn chưa kịp định hình thì đã nghe thấy tiếng xe dưới nhà. Cô chạy đến bên cửa sổ, nhìn chiếc xe lao vào màn đêm rồi mới quay lại phòng.
Bình Luận (0)
Comment