Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 137 - Chương 137: Đừng Phụ Lòng Ba Mẹ Em

Chương 137: Đừng Phụ Lòng Ba Mẹ Em Chương 137: Đừng Phụ Lòng Ba Mẹ Em

Nhưng đôi chân dài trắng như tuyết của Triệu Phi Phi lại đung đưa trước mắt cô, còn có thể ngửi rõ mùi hương hoa nhài trên chân xinh đẹp đó.

Triệu Phi Phi đã vô cùng ngạc nhiên đến mức không nhận ra Hạ Tiểu Bạch đang dùng ánh mắt tục tĩu nhìn đôi chân dài của cô.

Cô chỉ ngồi trên vai Hạ Tiểu Bạch như vậy rồi cúi đầu hỏi với ánh mắt xinh đẹp đầy kinh ngạc.

“Tiểu Bạch đã từng tập luyện thể hình chuyên nghiệp, hoặc là tập nhảy lâu rồi đúng không?

“Cơ thể em mềm mại hơn bất kỳ cô gái nào mà cô từng dạy.”

Đào Na Na bắt đầu học nhảy từ khi còn bé, không còn cách nào khác, mọi người cạnh tranh quá khốc liệt nên ba mẹ cô ta cũng buộc cô ta cạnh tranh, cô ta đều phải học hình thể, nhảy múa, ca hát.

Cho nên cô ta tất nhiên biết lúc mới bắt đầu học nhảy thường phải ép chân để rèn luyện tính dẻo dai của cơ thể.

Đây là một việc rất đau đớn, thậm chí mỗi năm đều sẽ có người ngã kết quả suốt đời bị liệt.

Nhưng điều này không gây trở ngại được những phụ huynh đó ép con họ cạnh tranh. Suy cho cùng nếu con nhà bạn không học, mà con nhà khác học thì con nhà bạn sẽ bị thụt lùi.

Học tập cũng cạnh tranh, ngày nghỉ đều không buông tha, các loại các kiểu tính nhẩm, Olympic toán, lớp luyện thi gì đó đều cạnh tranh.

Đào Na Na đã như vậy từ khi còn bé, cô ta thở dài nhìn Hạ Tiểu Bạch hỏi.

“Tiểu Bạch, chẳng lẽ cậu cũng từng luyện nhảy từ khi bé giống tôi sao?”

Hạ Tiểu Bạch cũng khó hiểu, anh chưa bao giờ nghĩ mình còn có thể thế này mà mở khóa nhiều tư thế mới dễ dàng như vậy.

Dù bị Triệu Phi Phi ngồi trên vai đè ra một đường thẳng cũng cảm thấy rất tự nhiên một chút độ khó đều không có.

Xem ra cơ thể được hệ thống cải tạo còn mềm mại như nước hơn cậu nghĩ.

Hạ Tiểu Bạch cũng chỉ có thể lần nữa làm màu nói: “Tôi có thể nói đây cũng là trời sinh…”

Một nhóm các cô gái lại bị sự làm màu thu hút, hận không thể bước lên để Hạ Tiểu Bạch thay phiên phát sinh chút gì đó.

“Đàn chị Tiểu Bạch da trắng thịt thơm lại còn siêu mềm, giá trị nhan sắc cũng là hạng nhất, cái đó tôi có thể ôm ôm chị được không.” Một sinh viên nữ năm nhất xinh đẹp nhịn không được nói.

“Em cũng muốn, ôm ôm người đẹp thích nhất nào đó.” Yến Diệu Đồng cũng không chịu tụt lại phía sau: “Rõ ràng là tôi muốn hẹn đàn chị Tiểu Bạch trước.”

Triệu Phi Phi cúi đầu nhìn Hạ Tiểu Bạch: “Có vẻ như da thịt này của em có khá nhiều fan cuồng.”

Hạ Tiểu Bạch cũng kiêu ngạo nói: “Đó là đương nhiên, bổn thiếu gia trời sinh đã đẹp.” Anh còn đưa tay nắm lấy mái tóc dài của Triệu Phi Phi rủ trước mắt rồi ngửi.

“Cô Phỉ Phỉ cũng rất thơm đấy.”

Triệu Phi Phi nhìn thấy hành động của Hạ Tiểu Bạch khiến khuôn mặt xinh đẹp cô cũng có chút đỏ mặt, chân đẹp thon dài đứng lên.

“Được rồi, không trêu chọc em nữa, nhớ đừng có bất kỳ suy nghĩ nào với những sinh viên này nữa, nếu không cô không ngại vật lộn cơ thể một trận với em.”

Về tinh thần cô dám lừa dối. Nhưng về thể chất thì Hạ Tiểu Bạch tuyệt đối không dám.

Hạ Tiểu Bạch đỏ mặt nói: “Nhà vệ sinh ở đâu vậy?.”

Triệu Phi Phi chỉ chỉ cách đó không xa: “Bên đó.”

Hạ Tiểu Bạch bước nhanh rời khỏi, Triệu Phi Phi nhìn Hạ Tiểu Bạch đỏ mặt dáng vẻ lén lén lút lút, cảm giác giống như tên này sắp làm chuyện xấu gì đó.

Mười phút sau Triệu Phi Phi vẫn chưa thấy Hạ Tiểu Bạch trở lại, sao lâu thế này, tay cô ôm bụng nhất thời cũng hơi mắc tiểu.

Sau khi thuận lợi xong.

Rửa tay sạch sẽ đứng trước gương chuẩn bị dặm lại lớp trang điểm, dù sao hôm nay quá mức nóng bức.

Mặc dù đồ trang điểm cô dùng không thấm nước và chống mồ hôi, nhưng đã cả ngày nên lớp trang điểm cũng hơi bị trôi đi.

Nhưng vào lúc này cậu đột nhiên nghe được tiếng động lạ nào đó phát ra từ phía cuối nhà vệ sinh.

Giống như… Rất khó miêu tả.

Triệu Phi Phi nhìn xung quanh lén lén lút lút, cũng áp tai vào cánh cửa nơi đang đứng.

Nhưng trượt chân một cái, bổ nhào ùm đến trước cửa, mà khóa cửa bên trong vốn đã hơi bị hỏng.

Kết quả… Triệu Phi Phi sau khi ổn định cơ thể thì nhìn thấy phía trong là người đẹp đang chuẩn bị kéo quần lên.

Hai người nhìn nhau với vẻ mặt sững sờ.

“Hạ Tiểu Bạch? ? ?.” Triệu Phi Phi có chút không dám tin.

Cô nhìn em, em nhìn cô, khi mắt Triệu Phi Phi nhìn xuống…(???д???)!!!.

Hạ Tiểu Bạch nhanh tay lẹ mắt sửa sang lại, một lượng lớn mồ hôi đã tiết ra trên trán trắng nõn, da thịt hồng hào ban đầu đã nhạt dần biến thành một mảnh trắng bệch.

Cô không thấy gì?

Triệu Phi Phi, người đã có chút chết lặng, cô nhìn thấy gì, Hạ Tiểu Bạch vậy mà không có! ! !

“Tiểu Bạch, em không cần giấu đâu, cô đều thấy rồi.”

Hạ Tiểu Bạch muốn khóc: “Cái đó… Chị Phi Phi, cô nghe em giải thích!”

Triệu Phi Phi có chút phức tạp nhìn Hạ Tiểu Bạch đồng cảm: “Ba mẹ em có biết em đến Thái Lan không, đừng phụ lòng ba mẹ em!”

Hạ Tiểu Bạch… Nhưng mạch não cô quá kỳ lại đi…(ー_ー)

“Chị Phi Phi, cô đang nghĩ gì vậy, cô cho rằng em là thái giám, em cũng đâu phải ống sáo.”

Bàn tay ngọc của Triệu Phi Phi lau lau những giọt nước mắt, cô cũng không biết mình đang đồng cảm hay thương hại Hạ Tiểu Bạch.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment