Triều Trình có chút không nói nên lời: “Hóa ra cậu khá ổn miệng đặc biệt này, cậu nhìn xem tôi có được không.”
Lý Lương giơ tay đập vào đầu Triều Trình: “Lời như vậy không nên nói lung tung.”
Mắt Chu Thanh dường như muốn xé Triều Trình ra: “Nếu hiện tại không phải ông đây bệnh liệt nửa người, ông đây liều mạng với cậu.”
Lý Lương có chút đồng cảm nhìn Chu Thanh: “Chu Thanh… Chẳng lẽ cậu thật sự không được, mới để cho Tiểu Bạch làm thay?”
“Yên tâm đi, bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển, sẽ ổn thôi.”
Triều Trình mở miệng: “Chu Thanh, hóa ra cậu thiệt thòi như vậy.”
Chu Thanh cảm giác như muốn hộc máu: “Sau này các cậu đừng đến thăm tôi, tôi sợ tôi sẽ bị các cậu tức chết trên giường bệnh.”
Hạ Tiểu Bạch bị Lý Tử Huyên kéo vào nhà vệ sinh đóng cửa lại, hai người đứng trong không gian thu hẹp.
“Cái đó, có chuyện gì thì bây giờ cứ nói đi.” Hạ Tiểu Bạch dùng đầu ngón tay nhéo nhéo mặt có chút cảm thấy áy náy.
Lý Tử Huyên hơi thẹn thùng nói: “Lần trước sau khi tôi mua những bộ quần áo đó về, càng nhìn càng thấy ngại, mặc vào thì xấu hổ thật sự. Tôi sợ mình không có dũng cảm mặc vào đứng trước mặt Chu Thanh, chính tôi cũng xấu hổ da đầu tê dại khi đối diện gương dài chạm sàn.”
“Vẫn là cần Tiểu Bạch làm người xem đầu tiên giúp tôi bù trừ phần xấu hổ này.”
Hạ Tiểu Bạch thở dài từ chối: “Không được, tôi không thể làm như vậy, xin lỗi.”
Hạ Tiểu Bạch nhìn ra được Chu Thanh vẫn thích Lý Tử Huyên.
Lý Tử Huyên hơi kỳ lại, nắm lấy bàn tay nhỏ của Hạ Tiểu Bạch: “Không phải cô đề nghị tôi làm như vậy sao?”
Hạ Tiểu Bạch nhất thời không biết làm sao mở miệng: “Tôi bảo chị làm như vậy, là vì chị có thể lấy lòng Chu Thanh qua cuộc sống đầy hạnh phúc.”
“Chứ không phải là mặc cho tôi nhìn, tôi cảm thấy như thế rất có lỗi với Chu Thanh.”
Còn một nguyên nhân khác chính là để cho Chu Thanh đừng quấn mình…
Bàn tay ngọc của Lý Tử Huyên nhẹ nhàng che đôi môi anh đào phốc xì bật cười: “Tiểu Bạch, không phải chỉ bảo cô nhìn tôi mặc những chiếc váy kia sao, sao lại có lỗi với Chu Thanh, cô cũng đâu phải là con trai.”
“Cô thắp sáng ngọn đèn cho tôi, tôi còn chưa kịp cám ơn cô.”
Hạ Tiểu Bạch lắc đầu: “Chị không hiểu.”
Thứ bảy.
Lại là một mùa hè ánh nắng rực rỡ, cũng là tuần cuối cùng của mùa hè này.
Kỳ nghỉ hè bắt đầu vào thứ sáu.
Hạ Tiểu Bạch đang ngồi ở phòng khách căn hộ xem một chương trình tạp kỹ vui nhộn.
Diệp Trường Ca gác đôi chân dài lên chân Hạ Tiểu Bạch.
Trong tay cầm miếng khoai tây chiên liên tục nhét vào miệng, hai má phồng lên như chuột hamster.
Mái tóc dài cũng rối bù, chiếc đầm thậm có còn bị tuột xuống một bên làm lộ ra nửa bên vai, khuôn mặt xinh đẹp không trang điểm trông như một đại trạch nữ.
Thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười không nhịn được: “Tiểu Bạch, Hoàng Giáo Chủ thật sự quá đẹp trai quá hài hước rồi.”
“Còn có An Tư Tư, tiết mục họ biểu diễn cùng nhau nhất định chính là sự kết hợp hoàn hảo.”
Hạ Tiểu Bạch đã sống chung với những cô gái này lâu rồi, ban đầu anh cơ bản không xem chương trình tạp kỹ này, cảm thấy rất nhàm chán.
Nhưng bây giờ nhìn lại cũng coi là thích thú say mê.
Sở Thu Hi ôm một bộ quần áo mới đưa cho Hạ Tiểu Bạch: “Được rồi, mau đi tắm, đừng quên tối nay còn có tiết mục.”
“Chị Trường Ca cũng giống như tất cả trạch nữ.”
Bàn tay ngọc của Diệp Trường Ca nắm lấy mái tóc rối bù cười he he một tiếng.
“Trong nhà ổ chuột của mình không cần phải ăn mặc tinh tế như vậy, cũng không có anh đẹp trai nào nhìn đâu.”
“Chị không nghĩ các em có thể thể hiện tình cảm mỗi ngày, đút chị và Dung Dung ăn cơm chó hằng ngày trong căn hộ.”
Sở Thu Hi cười he he một tiếng: “Nói không chừng tối nay sẽ xuất hiện người trong mộng mà chị vừa ý đấy.”
Hạ Tiểu Bạch có chút nghi ngờ cô ta vừa mới biết tối nay có một buổi vũ hội.
Sở Thu Hi cầm quần áo đưa cho Hạ Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch, thân phận tối nay của anh sẽ là bạn trai của em.”
“Nhớ đừng để bị lộ, nếu bị mọi người biết anh là người đẹp, em sợ em cũng không bảo vệ được anh.”
Hạ Tiểu Bạch sững sờ: “?????Tình huống gì?”
Diệp Trường Ca cười khà khà: “Chẳng lẽ em không biết sự kiện hôm nay được tổ chức tại quán bar Ji sao, ở đó có thể đều là Lão Ti Cơ().”
(
)Lão Ti Cơ(老司姬): Thuật ngữ lóng trên mạng đề cập người phụ nữ thích nói chuyện tục tĩu.
“Nếu có người mới là đại mỹ nữ vào trong, chỉ sợ là đứng đi vào, mà lại vịn tường đi ra,”
“Tiểu Bạch, anh đẹp thế này nên hãy cẩn thận.”
Hạ Tiểu Bạch sững sờ còn có chuyện tốt như này! Cô đột nhiên tinh thần tỉnh táo: “Chẳng phải bên trong sẽ có rất nhiều người đẹp sao?”
Sở Thu Hi phồng má nhìn Hạ Tiểu Bạch: “Người như anh, có phải rất hưng phấn khi biết có người đẹp đúng không.”
Hạ Tiểu Bạch lúng túng lè lưỡi nhỏ ra: “Nhìn một chút thôi.”
------
Dịch: MBMH Translate