Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 148 - Chương 148: Đừng Rời Xa Em

Chương 148: Đừng Rời Xa Em Chương 148: Đừng Rời Xa Em

Khuôn mặt xinh đẹp sớm đã có men say. Dưới ánh đèn lờ mờ, cô trông thật quyến rũ, cộng thêm mái tóc đen dài đẹp như thác nước xõa ngang eo.

Ánh mắt mơ màng như nước mùa thu, cả người đẹp như đóa hồng đêm cao quý nở rộ trong bóng tối.

Hạ Tiểu Bạch nhanh chóng đi lên : "Thu Hi..."

Sở Thu Hi che trán.

Sự xuất hiện đột ngột của Hạ Tiểu Bạch khiến trong lòng cô cảm thấy yên bình, ngửi mùi hương quen thuộc trên người anh, trực tiếp nhào vào trong lòng anh.

"Hu hu hu."

Đôi môi đỏ mềm mại quyến rũ của cô như hoa anh đào chín, nghiêng khuôn mặt xinh đẹp nhìn Hạ Tiểu Bạch.

"Tiểu Bạch...hôn em đi..."

Hạ Tiểu Bạch vuốt mái tóc rối bù trên trán cô, nhẹ nhàng hôn cô.

Sở Thu Hi cứ như vậy mà vùi đầu vào trong lòng Hạ Tiểu Bạch, đôi tay nhỏ bé nắm chặt lấy áo của anh rồi ngủ thiếp đi.

"Đừng rời xa em, Tiểu Bạch, yêu anh."

Hạ Tiểu Bạch cũng nhẹ nhàng mỉm cười : “Anh cũng yêu em.”

Hạ Tiểu Bạch cũng khá là đau đầu, ba người bạn thân của cô, một người nằm như xác chết, hai người say rượu phát điên.

“Anh Tiểu Bạch, qua đây uống với bổn tiểu thư vài ly.” Thẩm Chỉ Hà cười hì hì nói.

Phương Tĩnh Hòa ôm một chai rượu vang trong tay : “Không được, không được, cậu ấy là cún con của chị Thu Hi, chúng ta không thể động vào.”

Thẩm Chỉ Hà một tay vung Phương Tĩnh Hòa ra : “Có gì mà không thể động vào chứ ? Chúng ta đã từng thề có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu. Cún con của chị Thu Hi cũng không phải là cún con của chúng ta sao ?”

Phương Tĩnh Hòa ợ hơi, suýt chút nữa thì nôn ra, cô lau đôi môi anh đào nhỏ nhắn rồi cười hì hì : “Hình như cũng đúng.”

"Bốp."

Thẩm Chỉ Hà dùng đầu ngón tay thon dài xoa xoa khuôn mặt trắng như tuyết của Hạ Tiểu Bạch.

"Ai dô, lại còn ngại ngùng. Đã bao nhiêu tuổi rồi, tôi thấy cậu là không hiểu ~"

"Muốn hiểu không, sang phòng bên cạnh tôi cho cậu hạnh phúc."

Hạ Tiểu Bạch không chút do dự, giơ tay đao hạ "tùng tùng" hai thủ.

Hai người đẹp bị anh đánh cho ôm đầu ngồi xổm xuống đất : "Hu hu hu."∑(?Д

"Thật là nhiều sao."

"Ngôi sao sáng lấp lánh."

Chẳng bao lâu sau thì đã ngất đi... Bây giờ lại có thêm hai con cá chết nữa.

Hạ Tiểu Bạch không quản được nhiều như vậy, anh bế Sở Thu Hi vào phòng bên cạnh, khóa cửa lại.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Sở Thu Hi ôm cái trán có chút đau nhức, tóc xõa ở trên giường giống như một bông hồng đang nở rộ.

Bỗng nhiên một cơn gió từ cửa sổ thổi tới, làm tấm rèm bay phấp phới.

Sở Thu Hi chỉ cảm thấy một trận run cầm cập có chút lạnh, cô đột nhiên nghĩ đến điều gì đó.

Tối hôm qua cùng với ba người bạn thân uống rượu!

Cô sợ đến mức đột nhiên mở to con mắt, đập vào mi mắt là một căn phòng nhỏ cảnh tượng xa lạ.

"Thu Hi, chào buổi sáng." Hạ Tiểu Bạch giơ tay lên chạm vào khuôn mặt lười biếng của cô, cười nói.

Sở Thu Hi mở mắt ra phát hiện người bên cạnh mình là Hạ Tiểu Bạch mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Đôi môi anh đào quyến rũ của Sở Thu Hi nổi lên một vệt ý cười: "Tiểu Bạch, chào buổi sáng."

Sau khi hai người tắm xong. Họ sấy tóc cho nhau, cùng vui đùa với nhau, tiếng cười như chuông bạc.

Sở Thu Hi bỗng nhiên vòng tay ôm lấy eo thon nhỏ nhắn của Hạ Tiểu Bạch, tức giận nói.

"Cảm ơn Tiểu Bạch tối hôm qua đã cõng em trở về phòng."

Hạ Tiểu Bạch đưa tay vuốt ve mái tóc buông xõa của cô, tức giận nhìn cô ấy: "Con gái ở bên ngoài nhất định phải bảo vệ tốt bản thân."

Hạ Tiểu Bạch trở lại lớp học, con mắt vẫn còn có chút buồn ngủ, anh ngồi vào chỗ, lại đem sữa đậu nành đặt ở bên cạnh.

Quả nhiên Chu Thanh đã bình yên vô sự ở một bên nói văng cả nước miếng.

Mấy người thấy Hạ Tiểu Bạch trở về cũng là nhiệt tình chào hỏi.

Đào Na Na càng nhiệt tình hơn, dụi mặt vào người anh: "Tiểu Bạch, chào buổi sáng."

Chóp mũi nhỏ của cô vẫn đang ngửi trên người Hạ Tiểu Bạch.

"Mùi hoa nhài và hoa sơn chi thơm quá, tối hôm qua lại ân ái cùng với chị Thu Hi à."

Hạ Tiểu Bạch cạn lời, cô là chó à, lại có thể ngửi ra được.

Chu Thanh so với Đào Na Na càng thêm nhiệt tình, vẻ mặt liếm chó, vỗ vỗ vị trí bên người.

"Tiểu Bạch ngồi ở đây này."

Đôi mắt đẹp của Hạ Tiểu Bạch lườm hắn một cái, ngồi ở bên người Đào Na Na, ngồi cùng với mỹ nữ thật tốt.

"Tiểu Bạch, cậu làm như vậy tôi sẽ rất thương tâm nha." Chu Thanh thở dài nói.

Hạ Tiểu Bạch khó hiểu nhìn Chu Thanh hỏi.

"Chu Thanh ... chị Tử Huyên chưa nói gì với cậu sao? Hay là chị ấy định cho cậu xem thứ gì?"

Chu Thanh vẻ mặt vô cùng nghi hoặc: "Không có, chị ấy có thể cho tôi xem cái gì được chứ?"

Hạ Tiểu Bạch không nói gì: "Chị ấy nhưng là một đại mỹ nữ nha."

"Lẽ nào cậu thật sự không có chút nào yêu thích chị Tử Huyên, chị ấy nhưng là rất yêu cậu đấy."

Thân là một lính mới trong tình yêu, Hạ Tiểu Bạch bắt đầu làm quân sư tình yêu, thậm chí còn giả vờ rất ra dáng.

Chu Thanh nằm sấp ở trên bàn: "Nói không thích là giả, cô ấy cái gì cũng tốt, rất xinh đẹp, vóc người hạng nhất, cũng rất yêu thích tôi, chăm sóc tôi."

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment