Đều nói ba người phụ nữ họp lại sẽ thành một cái chợ, mười mấy cô gái còn lợi hại hơn cả Gatling…
Cao Anh Quyền liền bị tử kỷ, trốn ở góc tường không dám lên tiếng.
Chỉ có thể tủi thân mà vẽ một vòng chú nguyền rủa Hạ Tiểu Bạch, sao anh lại có thể đẹp trai như vậy.
Thậm chí còn có một bà cô nổi điên, trực tiếp tháo giày cao gót ném vào người hắn ta.
Lại là một trận xuất khẩu, “oxoxxoox”
Đám con trai ở một bên nhìn thấy các cô gái điên cuồng như vậy, cũng chỉ tức giận mà không dám nói.
Lúc này Tiết Thành mới mở miệng nói, “Tôi thấy bạn học Tiểu Bạch nói không sai, mọi người đều là người văn minh, sao có thể đánh nhau chứ.”
“Có điều tôi cảm thấy một nam thần đủ tư cách không chỉ đẹp trai.”
“Tài nghệ cũng vô cùng quan trọng, ví dụ như hát, nhảy, rap, bóng rổ.”
“Tiết Thành tôi bất tài, có hứng thú với piano và ca hát, không biết bạn học Tiểu Bạch biết cái gì?”
Hạ Tiểu Bạch cũng chỉ cười nhạt nói, “Cầm kỳ thi hoa tôi đều biết một chút.”
Tô Tĩnh Di lén nói ở bên tai của Hạ Tiểu Bạch, “Đám con trai này nhất định là muốn ra chủ ý quỷ quái gì để đối phó với cậu.”
Tiết Thành mỉm cười nhìn Hạ Tiểu Bạch, biết tên nhóc này đã mắc bẫy rồi, hắn với đám con trai nhìn nhau một cái.
Dù sao lát nữa Hạ Tiểu Bạch có chơi như thế nào, cũng sẽ bị chế nhạo một trận.
Tiết Thành, “Vừa hay ở đây có một cây đàn piano, cậu nói mình biết đánh đàn, hay là chúng ta mỗi người đàn cho mọi người nghe một khúc, thế nào?”
Tô Tĩnh Di kéo Hạ Tiểu Bạch, “Thôi bỏ đi.”
“Đám con trai này là cùng một phe, cậu không thể thắng được đâu.”
Tiết Thành không cho Hạ Tiểu Bạch có cơ hội từ chối, đã ngồi lên trên đàn piano.
Một đoạn trong bản “Nocturne” của Chopin được chơi dưới đầu ngón tay của hắn, phải nói rằng hắn ta chơi khá hay.
Một số cô gái ban đầu thờ ơ với Tiết Thành cũng bị dáng vẻ đánh đàn của hắn thu hút.
Huống chi Tiết Thành cũng không tệ, ít nhất là trên trung bình, quần áo cũng rất tốt, đều là hàng hiệu nổi tiếng.
"Wow, tôi không ngờ Tiết Thành chơi piano giỏi đến vậy. Nếu anh ấy có thể chơi một bài hát cho tôi ở nhà chắc chắn sẽ rất lãng mạn."
Ngũ Mỹ Kỳ kiêu ngạo ngẩng đầu lên, “Ha ha, anh ấy là bạn trai của tôi, các cô đừng có mơ tưởng.”
Một khúc đàn kết thúc.
Xung quanh truyền đến tiếng vỗ tay.
Tiết Thành rất tự hào, nhất là khi nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ của các cô gái.
Trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt: "Bạn học Tiểu Bạch, đến phiên cậu."
Hạ Tiểu Bạch không cùng hắn nhiều lời, kiên định ngồi ở trước đàn.
Các cô gái cũng nhìn Hạ Tiểu Bạch đầy mong đợi.
Nếu nam thần biết chơi piano thì càng tuyệt vời hơn.
Đầu ngón tay thon dài của Hạ Tiểu Bạch đặt trên phím đàn đen trắng.
Anh quay lại nhìn Lý Thư Đình thì phát hiện cô gái này say thật rồi, vẫn ngây thơ như trước.
Thật sự dám chuốc say mình rồi tự giao bản thân cho một đứa con trai, may mà có Tô Tĩnh Di chăm sóc.
Anh nhìn Tô Tĩnh Di nói, “Cậu muốn nghe bài nói, cứ xem như là tôi tặng cho cậu và Thư Đình.”
Tô Tĩnh Di có chút ngơ ngác nhưng vẫn mỉm cười vui vẻ.
“《Giấc mơ tình yêu》thế nào? Cậu có đàn được không?”
Chỉ thấy Hạ Tiểu Bạch mỉm cười, những ngón tay thon dài uyển chuyển nhảy múa trên phím đàn đen trắng.
Giai điệu nhẹ nhàng và sự hài hòa của âm thanh chậm rãi vang lên theo đầu ngón tay uyển chuyển của anh.
Cảm giác thăng trầm tuyệt vời chỉ trong mười giây đã tạo nên bầu không khí âm nhạc độc đáo của thời kỳ Lãng mạn.
Dù ánh mắt họ rơi vào khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Tiểu Bạch nhưng họ vẫn vô cùng xúc động trước giai điệu đẹp đẽ.
Giai điệu du dương, có hồn chạm đến trái tim sâu sắc của mỗi người nghe, thể hiện niềm khao khát, bền bỉ theo đuổi tình yêu.
Những hòa âm phong phú và giai điệu cantabile tuyệt đẹp khiến những người có mặt đắm chìm trong đó thật lâu, khó mà quên được, lặng lẽ tận hưởng cảm giác hạnh phúc, ngọt ngào.
Nhịp điệu của nốt cuối dần nhẹ nhàng và chậm lại khiến giai điệu trở nên trống rỗng, bao la, để lại cho người ta những suy nghĩ dang dở, như đang chìm trong giấc mơ và kết thúc cả bài hát một cách đầy miễn cưỡng.
“Thật là một bài nhạc lãng mạn.”Ngô Tư Manh che mặt thốt lên.
“Tôi cứ tưởng rằng Tiết Thành đã là thiên hạ vô địch rồi, không ngờ rằng anh Tiểu Bạch còn lợi hại hơn.”
“Anh thật là giỏi, anh Tiểu Bạch à, em muốn sinh cho anh một đứa con.”
Ngay cả Ngũ Mỹ Kỳ cũng không nhịn được mà kẹp đôi chân thon thả mang tất đen khi nhìn Hạ Tiểu Bạch.
Nhưng vì lo sợ thể diện của Tiết Thành mà xấu hổ đến mức không dám đứng lên bắt chuyện.
Tô Tĩnh Di cảm động nhìn một màn này, đây là Hạ Tiểu Bạch vì mình mà biểu diễn.
Dưới sự kích động cô ôm lấy cổ của Hạ Tiểu Bạch, dùng đôi môi hồng hào hôn thật mạnh vào một bên mặt anh.
“Yêu cậu nhiều lắm Hạ Tiểu Bạch, cậu có thiếu con không, tôi muốn sinh cho cậu một đội bóng!”
------
Dịch: MBMH Translate