Tiết Thành cũng mang dáng vẻ lụy tình, hỏi: "Bất cứ khi nào đứng bên cạnh Bạch nữ thần, đều có thể ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào thanh mát của người đẹp."
“Không biết Bạch nữ thần dùng loại nước hoa nào ?”
"Tôi cũng muốn mua một lọ cho bạn gái, như vậy hai người liền có mùi hương giống nhau, nói không chừng có thể trở thành bạn thân của nhau."
Đôi môi anh đào của Hạ Tiểu Bạch mỉm cười nói: “Tôi chưa bao giờ dùng nước hoa, đây là mùi thơm cơ thể tự nhiên của làn da”
Anh còn giơ cổ tay trắng ngần như tuyết lên và dùng chóp mũi ngửi ngửi, mỉm cười ngọt ngào với các chàng trai.
Chỉ là hành động đơn giản này của người đẹp cũng đã khiến các chàng trai vô cùng thèm thuồng.
Đều nuốt nước miếng, thực sự muốn tiến lại gần hít một hơi hương thơm trên làn da trắng nõn mịn màng của người đẹp.
Bên ngoài bể bơi vào lúc này.
Sau khi chơi bóng nước, Ngô Tử Diệu và nhóm người Tô Tĩnh Di kiệt sức leo lên bờ.
Muốn tìm Hạ Tiểu Bạch lại phát hiện không thấy anh đâu nữa.
"Tiểu Bạch đâu ?"
“Hạ Tiểu Bạch !!!” Tô Tĩnh Di hét lớn.
Tần Thọ Sinh lạnh lùng nói: “Cách đây không lâu, cậu ta bị bóng nước của mấy người làm ướt, đi thay quần áo rồi.”
"Có điều tôi phát hiện Tiết Thành cũng đem theo một đám nam sinh đi theo, về phần kết quả..."
"Ha ha, tôi không biết. Vừa rồi, bạn học Tiểu Bạch vẫn luôn đùa giỡn với bạn học Mỹ Kỳ, nói không chừng bọn họ có quan hệ mập mờ."
Ngũ Mỹ Kỳ phồng má, giận dữ nói: "Khi nào tôi và bạn học Tiểu Bạch...!"
Tần Thọ Sinh cắn một miếng dưa hấu, dáng vẻ trông như đang chuẩn bị xem kịch hay.
Tô Tĩnh Di và mấy người Ngô Tử Diệu nhanh chóng đi vào phòng thay đồ.
Đúng lúc này, nhóm người Hạ Tiểu Bạch, Tiết Thành, Cao Anh Quyền đã quay lại.
Ngô Tử Diệu nhanh chóng bước tới, nắm lấy cánh tay Hạ Tiểu Bạch, kéo anh về phía sau lưng mình.
"Tiểu Bạch, cậu không sao chứ ? Mấy gã này không làm gì cậu chứ ?"
Anh ta có chút cảnh giác nhìn mấy người Tiết Thành.
Đám người Tiết Thành rất không vui nhìn Ngô Tử Diệu, tên này dám nắm lấy cánh tay trắng như tuyết của Hạ Tiểu Bạch mà lôi kéo.
Trong mắt toàn là ghen tị, đố kị và căm hận.
Bọn họ cũng muốn nắm lấy cánh tay nhỏ nhắn trắng như tuyết của Bạch nữ thần, chắc chắn là rất mềm mại và thơm.
Hạ Tiểu Bạch có chút cảm động nhìn người bạn thân đồng giới này.
Anh mỉm cười ngọt ngào nhìn Ngô Tử Diệu, dùng đầu ngón tay vuốt vài sợi tóc trên trán.
"Yên tâm đi, tôi có thể có chuyện gì được chứ ?"
"Thật ra bọn người Tiết Thành đều là người tốt."
"Mọi người nói có phải không ?"
Bảy tám chàng trai đều lần lượt gật đầu, vẻ mặt nịnh nọt tâng bốc.
Trên mặt bọn họ đều lộ ra vẻ bất mãn với Ngô Tử Diệu, nhưng bởi vì anh ta rất thân thiết với Hạ Tiểu Bạch nên chỉ có thể nhịn không nói ra.
Bọn họ rất nghi ngờ Ngô Tử Diệu biết Hạ Tiểu Bạch là con gái.
Nếu không thì tại sao anh ta lại đối xử tốt với Hạ Tiểu Bạch như vậy, trừ phi anh ta thực sự muốn làm gay với Hạ Tiểu Bạch.
Tiết Thành rất khó chịu nhìn Ngô Tử Diệu : "Vãi, cậu định cầm cánh tay của Tiểu Bạch đến khi nào, còn không bỏ cái tay chó của cậu ra !!!”
Các chàng trai khác cũng hùa theo.
Lúc này Ngô Tử Diệu mới ý thức được mình vẫn đang cầm cánh tay của Hạ Tiểu Bạch.
Nhưng lúc này, anh ta có chút không đành lòng buông ra, bởi vì xúc cảm thật sự là quá nice, vừa mềm mại vừa mịn màng, mềm mềm.
Xúc cảm là hạng nhất.
Còn có mùi thơm thoang thoảng của hoa dành dành, có thể nói là người đẹp dưới ánh trăng.
“Vãi, cậu còn không buông tay ?” Bàn Tử không nhịn được lại quát mắng.
Ngô Tử Diệu từ từ thả ra, có gì đó không ổn, có gì đó rất không ổn.
Tại sao mấy tên này lại có vẻ lo lắng cho Hạ Tiểu Bạch như vậy ! ! !
Anh nhỏ tiếng hỏi Hạ Tiểu Bạch : “Tôi thấy mấy tên này sao lại có cảm giác như rất bảo vệ cậu vậy ?”
"Mấy người chắc không phải là có quan hệ mập mờ đấy chứ ? Ở trong phòng thay đồ !!!!"
Hạ Tiểu Bạch trợn trắng đôi mắt xinh đẹp nhìn anh ta : "Cậu đang nghĩ lung tung gì vậy ? Tôi đã nói bọn họ là người tốt rồi mà."
"Thật ra, hiểu lầm giữa tôi và Tiết đại ca đều đã được giải quyết rồi, bây giờ chúng tôi đã trở thành bạn tốt."
"Tiết đại ca, anh nói có phải không ?"
Tiết Thành cũng cười ha ha nói : "Tất nhiên chúng tôi là người tốt, con người tôi thích làm việc tốt mỗi ngày, thường xuyên quyên góp tiền."
Ngô Tử Diệu có chút không dám tin : "Tiểu Bạch, cậu vẫn không biết nhóm người bọn Cao Anh Quyền chắc.”
"Trước đây bọn họ luôn kiêu ngạo ngang ngược, cẩn thận bọn họ giở mưu kế đó."
Đôi mắt xinh đẹp của Hạ Tiểu Bạch nhìn anh một cách trấn an, lắc lắc đầu tỏ ý không cần lo lắng.
Ngô Tử Diệu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Tiểu Bạch, không khỏi có chút đỏ mặt, vội vàng ấn vào quần.
------
Dịch: MBMH Translate