Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 311 - Chương 311: Cậu Chính Là Đầu Sỏ Gây Tội Của Vụ Việc Này?

Chương 311: Cậu Chính Là Đầu Sỏ Gây Tội Của Vụ Việc Này? Chương 311: Cậu Chính Là Đầu Sỏ Gây Tội Của Vụ Việc Này?

Trò khôi hài này kéo dài gần mười phút, bảo vệ khách sạn mới từ từ đến.

Kéo toàn bộ đám người ra.

Lúc này cho dù là phe của Tần Thọ Sinh hay là phe của Tiết Thành thì mặt mũi đều đã bầm dập.

Nhưng vẻ mặt vẫn không phục.

Tần Thọ Sinh gãy một cái răng cửa, mồm miệng lọt gió chỉ vào Tiết Thành nói: "Tên chó đầu trâu Tiết kia có gan thì đến đây một mình đấu!”

“Đưa bạn gái của mình cho một tên ẻo lả chơi, tao nhổ vào!”

Vẻ mặt Tiết Thành cũng không phục: "Có gan đến đây xem ông đây có dám giết chết mày không.”

Hạ Tiểu Bạch cũng chỉ có thể ném vỏ dưa trong tay đi rồi chậm rãi đứng lên, khuôn mặt bày ra vẻ mặt của bạch liên hoa.

Bôi lên mắt một chút nước, chậm rãi đi về phía mấy người Tiết Thành, Cao Anh Quyền.

“Mọi người không sao chứ, đều tại tôi làm cho mấy người bạn các cậu trở mặt thành thù!”

“Lúc tới còn cùng nhau trò chuyện vui vẻ, bây giờ lại đánh nhau.”

Trong con ngươi trong suốt của anh nổi lên hơi nước nhàn nhạt nhìn những nam sinh này, ngũ quan tinh xảo lộ biểu cảm cực kỳ áy náy.

Nước mắt từ từ chảy xuống khóe mắt.

Càng thêm vài phần nhìn thấy mà thương, làm cho người ta nhịn không được sinh lòng thương tiếc, hận không thể ôm vào trong ngực ôm ấp yêu thương.

Hai mắt thành mắt gấu trúc ngốc của mập mạp ha hả nhìn Hạ Tiểu Bạch: "Không có việc gì, không có việc gì, đây đều là vết thương nhỏ.”

“Mẹ nó ngay cả Tiểu... Tiểu Bạch mày cũng dám đánh, ông đây hận không thể phế mày!”

Cao Anh Quyền tuy rằng rất muốn vung nắm đấm, nhưng lại sợ mùi hôi nách, chỉ có thể kẹp cánh tay.

“Yên tâm đi, có chúng tôi ở đây Tần Thọ Sinh kia tuyệt đối không dám làm gì cậu.”

Tiết Thành dịu dàng nhìn về phía Hạ Tiểu Bạch: "Vừa rồi không ai làm cậu bị thương chứ?”

Hạ Tiểu Bạch đỏ bừng mặt cúi đầu lắc đầu, mái tóc trên trán che khuất con ngươi của anh.

Lông mày nhỏ nhíu lại khiến sắc mặt có vài phần u buồn, nhưng lông mi dài hơi chớp động lại lộ ra vẻ thanh thuần và đáng yêu của thiếu nữ.

“Không.. Không có gì, vừa rồi Tiết đại ca thật sự rất dũng cảm nha~”

Tiết Thành thấy Hạ Tiểu Bạch đỏ mặt, thật sự là quá đẹp, cũng cười ha ha nói.

“Tôi cực kỳ dũng cảm đó, dù thêm mười tên Tần Thọ Sinh cũng không thành vấn đề.”

Hắn ta muốn tiến lên kéo gần khoảng cách với Hạ Tiểu Bạch một chút, nhưng mới đi hai bước, dưới chân giẫm lên một miếng vỏ dưa hấu.

Bùm một cái ngã nhào xuống đất như chó ăn phân...

“Mẹ nó, tên khốn kiếp nào ném vỏ dưa hấu lung tung, ông đây giết hắn!”

Hạ Tiểu Bạch xấu hổ, xem ra về sau không thể ném vỏ dưa lung tung.

Sau khi mười mấy nhân viên an ninh xuất hiện bình ổn loạn đấu.

Một gã hơi mũm mĩm ăn mặc như người mẫu, đeo kính gọng vàng nhìn mọi người.

Vẻ mặt hắn ta kiêu ngạo nói: "Mẹ nó, các người những người trẻ tuổi này thật là càng ngày càng vô pháp vô thiên."

“Dám gây sự ở địa bàn của ông đây, cũng không nhìn xem đây là nơi nào.”

"Khách sạn 5 sao cao cấp nhất thành phố.”

"Nơi này dù chỉ hư hao một vật phẩm thôi cũng có giá trị xa xỉ, ít nhất thấp nhất cũng phải mấy trăm tệ một cái."

“Các người đền nổi sao!”

Tần Thọ Sinh đi đến nói: "Anh họ tôi là quản lý cấp cao ở đây.”

"Đều bởi vì những tên này, đặc biệt là cái tên ẻo lả này, cậu ta chính là đầu sỏ gây tội!"

Tần Thọ Sinh lộ ra vẻ mặt oán hận chỉ vào Hạ Tiểu Bạch.

Bởi vì tên đàn ông trà xanh này giả vờ ngã xuống đất, hại anh ta bị đánh một trận vô ích, còn mất một cái răng cửa.

Bây giờ còn đang đau không chịu nổi, nói chuyện cũng lọt gió.

Vị quản lý này nghe nói anh họ Tần Thọ Sinh là quản lý cấp cao ở đây, lập tức run rẩy một cái: "Anh họ cậu là?”

Tần Thọ Sinh cười ha hả: "Anh họ tôi tên Hùng Sơ Mặc.”

“Hoá ra là em họ của giám đốc Hùng, hân hạnh, hân hạnh.”

Mặc dù cũng là quản lý.

Nhưng hắn ta chỉ là quản lý đại sảnh, nhiều nhất cũng chỉ là trung tầng, hơn nữa là trung tầng cấp bậc thấp nhất.

Hùng Sơ Mặc chính là quản lý bộ phận nhân sự, cấp bậc cao tầng nắm giữ thực quyền.

Tần Thọ Sinh lấy điện thoại di động của mình ra bấm gọi điện thoại cho anh họ, bảo anh họ lại đây.

Anh ta không định để cho đoàn người Hạ Tiểu Bạch dễ dàng rời đi.

Vị quản lý đại sảnh đeo kính gọng vàng này lại càng kiêu ngạo nhìn về phía Hạ Tiểu Bạch.

Hắn ta sửng sốt một chút, hoá ra là một em gái tóc ngắn rất xinh đẹp.

Tuy hắn ta không đành lòng, nhưng anh họ của Tần Thọ Sinh là quản lý bộ phận nhân sự, hắn ta cũng chỉ có thể nói.

"Cậu chính là đầu sỏ gây tội của vụ việc này?"

“Ha ha, nhân viên phục vụ cậu kiểm kê xem lần đánh nhau này mang đến bao nhiêu tổn thất cho khách sạn chúng ta.”

Mười phút sau, một người mặc âu phục đi giày da, khuôn mặt hồng hào đi đến.

Tần Thọ Sinh đi lên phía trước hô: "Anh họ, anh đến rồi!”

Hùng Sơ Mặc cũng nhìn anh ta một cái, khẽ gật đầu.

Vị quản lý đại sảnh thì lộ ra dáng vẻ liếm chó, vẻ mặt tươi cười, bộ dáng nịnh nọt.

“Xin chào giám đốc Hùng, yên tâm chuyện ở đây tôi sẽ xử lý tốt.”

“Thật sự không cần phiền đến nhân vật lớn bộ phận nhân sự như ngài đâu!”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment