Cái miệng anh đào nhỏ nhắn của cô cắn đũa: “Bề ngoài trông có vẻ làm cũng không tệ lắm!”
“Đây thật sự là do anh làm sao?”
Lý Tư Nguyên cũng đắc ý gật gật đầu: “Đó là đương nhiên, tay nghề của tôi, Tư Tư đều luôn khen ngợi.”
“Tuyệt đối rất ngon, mau nếm thử một chút đi.”
Hạ Tiểu Bạch cũng nửa tin nửa ngờ, bàn tay ngọc cầm đũa lên kẹp một khối thịt kho Đông Pha nóng hổi đến gần cái miệng nhỏ, một đầu ngón tay vén mái tóc rủ xuống ra sau tai.
Đôi môi anh đào hé mở rồi răng nhẹ nhàng cắn một miếng, đưa vào trong miệng và nhai cẩn thận.
Mùi thịt đậm đà trong ngọt mang theo chút mặn lập tức tràn ngậy đầu lưỡi, xốp xốp mềm mềm, béo nhưng không ngấy.
Cuối cùng là ăn da heo, rất có độ dai, chậm rãi nhai, sẽ có một hương vị nước sốt nồng đậm, thơm mềm nhưng không ngáy miệng.
Vị ngọt kia vẫn đọng lại trong miệng, khiến người ta đã ăn lại muốn ăn thêm, dư vị vô tận!
Hạ Tiểu Bạch liếm cánh môi sáng lóng lánh, đưa ngón tay cái ra: “Ăn ngon, ăn ngon.”
“Tôi và ba thích ăn món này nhất.”
“Trước đây, hàng tháng mẹ đều sẽ làm một bữa cho ba con chúng tôi ăn ở nhà.”
Hạ Tiểu Bạch nhịn không được lại gắp vài khối, phối hợp ăn với từng miếng cơm lớn.
Anh thật sự đã lâu rồi không được ăn món thịt kho Đông Pha ngon như vậy.
“Có mùi vị gần giống như mẹ tôi làm.”
“Thực sự quá tuyệt vời.”
Mặc dù Sở Thu Hi nấu ăn cũng rất giỏi, nhưng cô ta chưa bao giờ làm thịt kho Đông Pha và đầu cá hấp ớt cho mình ăn.
Nói cái gì mà ăn thịt kho Đông Pha sẽ mập, đầu cá hấp ớt sẽ bị nhiệt nổi mụn không tốt cho da.
Lý Tư Nguyên nhìn thấy Hạ Tiểu Bạch ăn vui vẻ như thế, không uổng công anh ta chất vấn mợ hai cả đêm qua, Hạ Tiểu Bạch thích ăn gì nhất.
Thịt kho Đông Pha, đầu cá hấp ớt, còn có thịt lợn lát luộc cay.
Hôm nay anh ta đã làm thịt kho Đông Pha và đầu cá hấp ớt. Còn có cải thảo muối và thịt viên đầu sư tử.
Tư Tư thích ăn cải thảo muối và thịt viên đầu sư tử, hôm nay Lý Tư Nguyên cũng làm.
Lý Tư Tư cũng cầm đũa lên xiên một viên thịt viên đầu sư tử om đặt vào trong chén ăn vui vẻ, cắn vài miếng nhỏ.
Cô ta nhìn thấy Hạ Tiểu Bạch ăn từng miếng lớn thịt kho Đông Pha, nuốt nước bọt cũng muốn nếm thử, thật sự ngon như vậy sao?
Nhưng khi cô ta nhìn thịt kho Đông Pha béo ngậy trong dĩa, cô gái này thật sự không sợ mập.
Lý Tư Nguyên nhìn Hạ Tiểu Bạch không chút kiêng dè ăn thịt kho Đông Pha, rất nhanh đã hơn một nửa.
Anh ta không nấu nhiều..
Trong ấn tượng của anh ta một cô gái xinh đẹp như Hạ Tiểu Bạch hẳn là rất chú trọng dáng người mới đúng.
Dù có ăn ngon cũng sẽ không ăn quá nhiều.
Nhưng quan sát Hạ Tiểu Bạch mới mấy phút đã gần như ăn hết thịt kho Đông Pha mà anh ta làm, hoàn toàn không quan tâm đến lượng calo nạp vào.
Lý Tư Nguyên lại đưa tầm mắt rơi vào bộ ngực đầy đặn của Hạ Tiểu Bạch, chẳng lẽ thịt đều phát triển lên ngực của cô?
“Tôi nói này mỹ nữ Hạ, cô không sợ mập sao?”
Hạ Tiểu Bạch ngẩn người, đũa còn kẹp một miếng thịt kho Đông Pha cắn dở.
“Không sợ, tôi thuộc kiểu người có ăn gì cũng không mập được.”
Lý Tư Nguyên… Lại là khoe khoang, cô thực sự là một báu vật hòa mỹ được thượng đế thiết kế tỉ mỉ sao…”
“Cô thật đúng là con cưng của trời.”
“Ở đây còn có đầu cá hấp ớt.”
Hạ Tiểu Bạch vỗ vỗ bụng hài lòng, cởi bỏ lớp ngụy trang ăn thứ gì cũng vui vẻ.
“Thịt kho Đông Pha và đầu cá hấp ớt đều là món tôi thích ăn nhất, bữa ăn này có thể ăn ba chén cơm.”
“Bây giờ mới là chén đầu tiên, sức chiến đấu còn rất mạnh.”
Lý Tư Nguyên dùng đầu cá béo ngon nhất để làm đầu cá hấp ớt.
Ớt băm đỏ rực bao phủ phần thịt trắng nõn của đầu cá, tỏa ra mùi vị cay nóng thoang thoảng khắp nơi.
Hạ Tiểu Bạch không kịp đợi gặp một miếng thịt đầu cá dính ớt băm đỏ rực đưa vào miệng nhỏ.
Đầu cá mềm mại, béo mà không ngấy, món mặn hơi cay. Vào miệng mềm mại trong suốt, mùi vị ớt băm lại thấm vào trong đầu cá vừa phải, mang theo một vị cay thơm ngon! !
“Ăn ngon, ăn quá ngon, y như mùi vị tôi thích nhất.”
“Không ngờ một người đàn ông như anh còn biết nấu ăn, cũng coi là một luồng gió mới.”
“Không giống tôi, chỉ biết nấu mì gói.”
Đôi mắt nhỏ của Lý Tư Nguyên nhìn vẻ xinh đẹp tuyệt trần ha ha cười nói của Hạ Tiểu Bạch.
“Thành thật mà nói, tôi ngày càng thích cô, nếu cô cưới tôi, ngày nào cũng nấu cho cô ăn thì thế nào.”
Đôi mắt xinh đẹp của Hạ Tiểu Bạch liếc nhìn anh ta: “Tôi thấy anh là muốn đấu kiếm, ông đây không có hứng thú với anh.”
Lý Tư Tư phồng má, bàn tay nhỏ bé trắng nõn nũng nịu nắm lấy cánh tay Lý Tư Nguyên lung lay, trong mắt đều là ủy khuất.
“Em cũng muốn anh ngày ngày nấu ăn cho em ăn!”
------
Dịch: MBMH Translate