Khoảng cách gần như vậy.
Trái tim họ như được kết nối với nhau, khiến mặt hai người đẹp đỏ bừng.
“Tiểu Bạch, có thể quen biết anh thật là tốt.” Sở Thu Hi dịu dàng nói.
Hạ Tiểu Bạch dùng ánh mắt quyến rũ nhìn chằm chằm Sở Thu Hi, cô ấy thật xinh đẹp, hơi thở ấm áp ngọt ngào từ đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng phả vào cô.
Anh nói, “Có thể gặp được Thu Hi, cũng là hạnh phúc của anh.”
Hai người phụ nữ cứ thế hôn nhau, bàn tay xinh đẹp của Sở Thu Hi dùng sức đẩy, Hạ Tiểu Bạch cứ như vậy mà bị cô đẩy ngã.
Mùi gái xinh thoang thoảng khiến Hạ Tiểu Bạch khá hưng phấn, nàng nhẹ nhàng mỉm cười, ôm lấy chiếc eo mềm mại của cô gái, và trìu mến nhìn cô.
Sở Thu Hi cũng cúi đầu nhìn anh, dùng đôi mắt quyến rũ thường ngày, “Người đẹp, vậy em không khách khí nữa.”
Một đêm im lặng.
Sáng hôm sau.
Ánh nắng ấm áp từ từ chiếu xuống hai người đẹp tóc dài trước giường qua tấm rèm gạc tung bay trong gió.
Làn da trắng như tuyết vốn có của họ được bao phủ bởi một lớp ánh sáng rạng rỡ, khiến nó trông thanh tú và mịn màng hơn.
Toàn bộ bức tranh trông thật đẹp, ấm áp và lãng mạn.
Sở Thu Hi không thích ngủ nướng, theo gió nhẹ đến giờ cô tỉnh dậy.
Ngồi dậy đôi bàn tay xinh đẹp dụi mắt, mái tóc rối bù, cô lười biếng ngáp dài.
Nhìn thấy thời gian đã là hơn 9 giờ sáng.
“Chết rồi, không nhớ dậy làm bữa sáng!”
Cô nhìn chiếc giày cao gót rơi trên tủ đầu giường.
Đêm qua cô và Hạ Tiểu Bạch chơi quá điên cuồng, từ mười hai giờ chơi đến bốn giờ sáng.
Cô lấy một chiếc váy sạch sẽ nhanh chóng đi vào phòng tắm.
Nửa tiếng sau lại thay một chiếc váy sạch sẽ đi ra ngoài.
Nhìn thấy nàng tiên xinh đẹp vẫn còn đang ngủ say trên giường.
Sở Thu Hi mỉm cười ngọt ngào, cúi đầu hôn cô một nụ hôn chào buổi sáng bằng đôi môi đỏ mọng.
Không có thời gian để sấy tóc, cô chỉ lau tóc rồi bước ra phòng khách với đôi chân dài trắng như tuyết mang theo những vết nước nhỏ giọt.
Lúc này ở trong phòng khách.
Bữa sáng “phong phú” được đặt trên bàn ăn.
Diệp Tử Hiên cúi đầu ngoan ngoãn ngồi ở đó, đang nhai ngấu nghiến “bữa sáng” ở trên bàn.
Diệp Lâm khoanh tay ở trước ngực, gương mặt xinh đẹp có chút kiêu ngạo nhìn Sở Thu Hi bước ra.
“Ha ha, nắng chiếu đến mông rồi mới chịu thức dậy.”
“Là một người vợ có tư cách, buổi sáng phải chuẩn bị bữa sáng để khi thức dậy chồng có thể ăn một bữa sáng ngon miệng”.
“Con gái lấy chồng mà còn ngủ nướng, chắc chắn không phải là người vợ tốt và đủ tư cách”.
Sở Thu Hi không hề tức giận, khẽ mỉm cười.
“Tục ngữ nói tiểu biệt thắng tân hôn.”
“Tôi và Tiểu Bạch đã một tháng không gặp, hai chúng tôi không thể kìm nén được tình yêu dành cho nhau.”
“Vậy nên tối qua tôi đã cùng Tiểu Bạch chiến đấu đến bốn giờ sáng.”
“Bây giờ tôi vẫn còn hơi mệt.”
Diệp Lâm không phải là cô gái không biết gì, cô đã xem rất nhiều anime của Otome.
Tất nhiên cô hiểu rõ ý trong lời nói của Sở Thu Hi.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô lập tức xấu hổ biến thành quả táo đỏ, cái miệng anh đào nhỏ nhắn lắp bắp.
“Cô….sao cô có thể như vậy?”
“Nói cái này….làm gì?”
“Đồ phụ nữ….hạ lưu!”
“Dày vò Tiểu Bạch hỏng…tôi sẽ không bỏ qua cho cô.”
Sở Thu Hi dùng đôi bàn tay xinh đẹp của mình vuốt má, nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của Diệp Lâm là biết ngay.
Cô gái này chưa từng gặp bạn trai, vẫn còn là một cô gái ngây thơ.
Nhìn vào bữa sáng mà cô ấy làm, nhìn vào phần trình bày….
Sở Thu Hi nhất thời không thể nào hình dung, thật sự có thể ăn sao? Trứng rán bị vỡ và hơi cháy, hình như còn sót lại ít vỏ trứng ở trên đó….
Cháo thịt tại sao lại ngửi giống như mùi đất của lợn rừng, thịt heo mua không tươi, cũng không dùng gừng hành rượu để khử mùi mà trực tiếp cho vào nồi nấu.
Cuối cùng, ánh mắt rơi vào món sữa đậu nành trông cũng không tệ.
Bàn tay cầm lấy chiếc ly ở bên cạnh, mũi ngửi thấy mùi vị cũng được, đang định uống một ngụm.
“Ly này cô không được uống!” Diệp Lâm đỏ mặt hét lớn, vẻ mặt có chút khẩn trương và kỳ quái.
Diệp Tử Hiên? ? ? !
Sở Thu Hi nhìn về phía Diệp Lâm đang có chút kỳ quái và xấu hổ.
Nên cũng hỏi, “Sao vậy? Tại sao tôi không được uống ly sữa đậu nành này?”
Diệp Lâm lắp bắp nói, “Tôi nói không được uống….thì không được uống, đây là sữa đậu nành tươi xay do tôi tự tay làm cho anh Tiểu Bạch.”
“Cô muốn uống, thì uống ly này đi.” Cô đưa ly còn lại cho Sở Thu Hi.
Mặc dù Sở Thu Hi cảm thấy kỳ lạ, không phải chỉ là một ly sữa đậu nành tươi thôi, sao lại phải căng thẳng như vậy….cô cũng chỉ có thể nhận cái ly mà cô ấy đưa cho.
Sau khi nhấp một ngụm, liền biết đó là được pha bằng bột sữa đậu nành, hương vị chỉ có thể miêu tả ở mức trung bình.
Nhưng Sở Thu Hi thực sự không muốn thử những món ăn khác, cô chỉ nhìn thôi cũng biết chúng rất khó ăn.
Vẻ mặt đau khổ của Diệp Tử Hiên cũng có thể nhìn ra đây chính là ẩm thực hắc ám.
------
Dịch: MBMH Translate