Ông không khỏi lẩm bẩm: “Cũng đúng… Chẳng trách Tiểu Bạch từ nhỏ đã trông xinh đẹp như Khương Tĩnh Vân.”
“Xem ra không phải gen ba không đủ mạnh.”
“Bởi vì ba đã sinh ra con gái, con gái thừa kế xinh đẹp của mẹ cũng là chuyện đương nhiên…”
Hạ Tiểu Bạch…
Đôi mắt nghiêm túc của Khương Tĩnh Vân đánh giá con gái mình, càng nhìn càng cảm thấy xinh đẹp.
Bàn tay trắng nõn vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của Hạ Tiểu Bạch.
“Chẳng trách Tiểu Bạch nhà mẹ xinh đẹp như vậy, hóa ra là con gái.”
“Còn là một đại mỹ nữ xinh đẹp.”
Bà không nhịn được ôm con gái vào lòng, ngửi mùi hương tỏa ra trên người Hạ Tiểu Bạch.
“Sau này ai dám nói Tiểu Bạch nhà mẹ ẻo lả, mẹ sẽ đánh chết tên đó, Tiểu Bạch nhà mẹ vốn chính là đại mỹ nữ có đúng không.”
Khóe miệng Hạ Tiểu Bạch không ngừng co quắp, ông không muốn cười, chỉ có thể kìm nén khóe miệng đừng nhếch lên.
Nhưng khóe miệng mình có chút không kiểm soát được muốn sóng vai cùng mặt trời.
Con gái! Ông nằm mơ cũng muốn một cô con gái.
Đã mấy trăm năm nay nhà họ Hạ của họ không sinh được con gái.
Hôm nay chính mình có con gái thế chẳng phải sẽ đi ngang trong nhà họ Hạ sao.
Có lẽ ông cụ cũng không dám mắng mình giống như trước đây.
Ông đây vậy mà có con gái. (?﹏?)
Hạ Văn Hải bấm bắp đùi mình một cái, kìm nén khóe miệng muốn sóng vai cùng mặt trời.
Với tư cách là chủ gia đình, ông phải tỏ ra trầm ổn.
Hạ Văn Hải nhìn Hạ Tiểu Bạch.
Đôi mắt nhỏ đó giống như đang nhìn bảo bối, quan sát toàn thân trên dưới của Hạ Tiểu Bạch một lúc.
Sao Hạ Tiểu Bạch có cảm giác ánh mắt ba mình giống như một tên ngốc…
Hạ Văn Hải ho khan mở miệng nói: “Tiểu Bạch… Bây giờ con thật sự đã là cơ thể con gái sao? Đồ chơi kia thật sự đã cắt đứt rồi?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Tiểu Bạch có chút đỏ bừng xấu hổ, ôi trời muốn chết mất, thật muốn khóc lớn một trận. ??o(????????????)?o?
Thử hỏi lại muốn chàng trai nào mất đồ chơi đó còn phải bị ba mẹ xét hỏi.
“Con nói cậu bé tự thoái hóa có được không…”
Hạ Văn Hải gật đầu hỏi tiếp: “Con thật sự sẽ đến kỳ kinh nguyệt sao?”
Hạ Tiểu Bạch cúi đầu, kìm nén khó xử trong lòng, lần nữa gật gật đầu.
Không khó xử, một chút cũng không khó xử, chỉ cần mình không khó xử, thì là người khác khó xử.
Khương Tĩnh Vân cũng nhìn ra khó xử trong lòng Hạ Tiểu Bạch, hung hăng vỗ một
“Hỏi cái này làm gì, Tiểu Bạch đã quá đau lòng rồi.”
“Con voi nhỏ nặng nề đã ở bên con bé mười tám năm, lại là một hàng giả.”
“Đều do chúng ta những năm này không chú ý, rõ ràng Tiểu Bạch từ nhỏ đã lớn lên giống con gái cũng không đưa con bé đi kiểm tra.”
“Nếu phát hiện sớm thì có thể chỉnh sớm, lớn lên như một cô gái.”
“Cũng đã mười tám tuổi, đột nhiên nói rằng mình là cơ thể con gái, hẳn là rất khó tiếp nhận đi.”
Khương Tĩnh Vân giơ tay lên chạm vào khuôn mặt trong của Tiểu Bạch an ủi.
“Tiểu Bạch, hiện tại con đã quen với cơ thể con gái chưa, cấu trúc cơ thể con gái có phần khác so với con trai.”
Đầu ngón tay của Hạ Tiểu Bạch cào cào mặt: “Lúc đầu kỳ thực có chút khó tiếp nhận, cũng không quen mặc quần áo nữ.”
“Càng không quen ngồi… Tiểu.”
“Sau này cũng dần dần quen rồi, thật ra làm con gái ngoài trừ ra máu mỗi tháng, quả thật nhẹ nhõm hơn làm con trai.”
Cô lau nước mắt: “Xin lỗi ba mẹ, vì đã để ba mẹ không có con trai, không thể nào nối dõi tông đường.”
Khương Tĩnh Vân mỉm cười: “Cô bé ngốc, con nhìn xem mình xinh đẹp bao nhiêu, rất giống đại mỹ nữ đấy.”
“Không có con trai, có được một cô con gái xinh đẹp cũng không phải thiệt thòi.”
“Thật ra thì năm đó con khi con vẫn chưa ra đời, ba con vẫn lải nhải hy vọng trong bụng là con gái.”
“Thậm chí còn đi chùa cúng lễ cầu nguyện một〖Bùa Sinh Con Gái〗.”
Hạ Tiểu Bạch chớp chớp đôi mắt mang theo nước mắt nhìn ba.
Hạ Văn Hải cũng lúng túng lại cười vui vẻ: “Có vẻ như ngôi chùa đó vẫn còn rất linh nghiệm, thật sự cho anh một cô con gái.”
“Tĩnh Vân, chúng ta tìm thời gian nhất định phải cúng bái một chút.”
Nói xong ông chà xát tay nhưng xấu hổ không mở miệng.
Khương Tĩnh Vân dĩ nhiên biết ông muốn làm gì: “Em biết anh muốn con gái rất lâu rồi, tới nắm tay con gái anh đi.”
“Đây thực sự chính là cô con gái mà anh hằng mong ước.”
Hạ Tiểu Bạch một chút cũng không giả vờ với ba, liền đưa bàn tay ngọc mảnh khảnh của cô ra, ngón tay thon dài nhỏ nhắn lại trắng như tuyết.
Hạ Văn Hải cũng nắm lấy thật chặt, cảm giác mềm mại trơn nhẵn hơi lạnh buốt.
Dù là nắm lấy bàn tay Hạ Tiểu Bạch, ông vẫn cảm giác có chút không quá chân thực.
Cảm thấy giống như đang nằm mơ: “Tĩnh Vân, em có thể ngắt anh một chút được không, đây sẽ không phải mơ đi?
Khương Tĩnh Vân cũng không khách khí, rất thành thạo ngắt một cái khiến ông đâu đến mức nước mắt chảy ròng.
“Được rồi, được rồi, buông tay đi, Tĩnh Vân, em còn thực sự nỡ dùng sức.”(??∧??)
Khương Tĩnh Vân mỉm cười: “Anh cũng nỡ dùng lực với em mà.”(Xấu hổ)
Hạ Văn Hải…
------
Dịch: MBMH Translate