Khuôn mặt tao nhã xinh đẹp của cô khẽ mỉm cười, như cơn gió xuân, hoa đào xa ngàn dặm.
“Có vẻ như mẹ chăm sóc hoa cỏ trong sân rất tốt.”
Hôm nay là cuối tuần.
Hạ Tiểu Bạch đã nói trước với Hoàng Tú Anh rằng cô phải về quê một chuyến.
Giờ học của Lâm Bảo Bảo sẽ bổ sung sau, còn thúc giục cậu cố gắng ôn tập.
Hạ Tiểu Bạch đánh răng rửa mặt xong, hơi chỉnh đốn dáng vẻ một chút, nhìn mỹ nữ diện váy xanh với mái tóc dài ngang eo trước gương.
Khẽ giơ bàn tay ngọc lên vỗ vỗ khuôn mặt: “Không sao đâu.” Mới chậm rãi đi xuống tầng dưới.
Bởi vì là cuối tuần.
Nơi làm việc của Hạ Văn Hải có chế độ nghỉ một ngày cũng không cần đi làm, đang ngồi đọc báo trước bàn ăn.
Mặc dù đây là một thời đại có sự phủ sóng gần như hoàn toàn của internet, chỉ cần mở tiêu đề của hôm nay ra liền có thể biết chuyện thế giới.
Nhưng Hạ Văn Hải vẫn đọc báo mỗi sáng trong lúc ăn sáng, hàng chục năm nay ông luôn giữ vững mỗi ngày..
Ông uống ngụm trà cuối cùng trong tách nói.
“Tĩnh Vân, vẫn chưa đi gọi thằng nhóc Tiểu Bạch xuống ăn sáng sao, đã mấy giờ rồi.”
Khương Tĩnh Vân bước lên trước nhéo cằm ông, mỉm cười nói.
“Văn Hải, ông ngủ một giấc liền quên mất Tiểu Bạch không phải con trai của anh nữa, con bé là con gái anh.”
“Thay vì gọi là thằng nhóc, nên đổi sang gọi là con bé.”
Hạ Văn Hải mới phản ứng lại vỗ trán, cũng lộ ra nụ cười ha ha.
Ôm lấy vòng eo thon thả của Khương Tĩnh Vân: “Anh cũng quên Tĩnh Vân đã sinh cho anh một cô con gái.”
Đúng lúc này một giọng nữ trong trẻo dịu dàng truyền tới.
“Chào buổi sáng ba mẹ, sáng sớm đã ân ái ôm ôm ấp ấp vẫn như mọi khi nha.”
“Con không quấy rầy đến ba mẹ chứ.”
Khương Tĩnh Vân bị Hạ Văn Hải ôm eo hôn một cái mà còn giả vờ khóc.
Nhưng đột nhiên nghe được giọng nói liền ngượng ngùng hất móng vuốt của Hạ Văn Hải từ trên người xuống.
“Con gái đang ở nhà, đừng làm loạn.”
Hạ Văn Hải cũng có chút lúng túng.
Khi họ đưa tầm mắt rơi vào mỹ nữ tóc dài đang bước xuống từ tầng hai, lần lượt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Chỉ thấy người bước tới mặc một chiếc váy màu xanh lam hiện lên dáng người ấn tượng của cô đến mức sâu sắc.
Mái tóc đen dài thẳng mượt xõa xuống ngang eo, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, đôi chân thon thả chầm chậm bước liên tục tới.
Hạ Tiểu Bạch nhìn ba mẹ có chút ngạc nhiên, lại lần nữa mỉm cười, tuổi trẻ vô song().
(
)Tuổi trẻ vô song(芳华绝代): Người đẹp đang ở độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời.
Giọng cô gái như hoa lan giữa thung lũng vắng, thanh tao ngọt ngào.
“Ba mẹ? Ba mẹ sao thế, chẳng lẽ trên mặt con có gì lạ sao?”
Hạ Văn Hải dụi dụi mắt, cẩn thận quan sát mỹ nữ đột nhiên đến… Không đúng!”
Có lẽ nói là nàng tiên nhỏ cũng không quá lời!
Vẻ đẹp điềm tĩnh tao nhã, da trắng như tuyết, màu môi hơi đỏ giống như mận đỏ trong tuyết xa cách quyến rũ, quả thật trông giống như một nàng tiên bước ra từ một bức tranh gấm.
“Con… Con là Tiểu Bạch nhà ba.” Hạ Văn Hải cảm giác trái tim nhỏ bé của mình không thể chịu được nữa.
Động tác Hạ Tiểu Bạch tao nhã chậm rãi ngồi xuống, may mà đã quen mặc quần áo nữ trong một tháng nghỉ hè
Nếu không ở trước mặt ba mẹ nhất định sẽ khó xử.
Đầu ngón tay của cô vén vài sợi tóc trên trán ra sau tai, nhẹ nhàng gật đầu, khóe miệng đỏ anh đào uyển chuyện mỉm cười.
“Ba, con tất nhiên là Tiểu Bạch nhà ba, nếu không còn có ai chứ?”
cười đó tựa như bông sen tuyết đung đưa trên tảng băng trôi, đôi mắt ẩn chứa niềm tin, hương thơm cơ thể thanh nhã khiến người ta say đắm.
Giọng nói dịu dàng du dương.
Khóe miệng Hạ Văn Hải một lần nữa không nhịn được muốn sánh vai cùng mặt trời.
Khóe miệng ông nhếch lên không ngừng co quắp, chỉ có thể kìm nén.
Ông, Hạ Văn Hải vốn tưởng rằng Tiểu Bạch chỉ có thể xem như là một cô gái khá xinh đẹp.
Không ngờ con bé này mặc váy để tóc dài ngang eo lại sắc nước hương trời như vậy, nghiêng nước nghiêng thành cũng không nói quá.
Ông hơi giơ tay muốn chạm đỉnh tóc của con gái, nhưng nghĩ đến con gái cũng đã 19 tuổi, chỉ có thể kìm lại.
“Tiểu Bạch, con mặc váy vào thật sự rất đẹp, còn có mái tóc dài này của con?”
Hạ Tiểu Bạch nghịch ngợm thè cái lưỡi ngọt ngào: “Tóc giả nha, đẹp mắt đi.”
“Đẹp mắt, đẹp mắt, ba hy vọng con có thể giữ lại một mái tóc dài chân chính.” Hạ Văn Hải tràn đầy mong đợi mỉm cười nói.
“Con gái nhà anh còn xinh đẹp hơn Tĩnh Vân khi còn trẻ rất nhiều, nhất định là có tăng gen của anh, ha ha.”(σ≧?▽?≦?)σ
Khương Tĩnh Vân ôm lấy khuôn mặt Hạ Tiểu Bạch và kề sát cô: “Con gái, để mẹ xoa xoa nào.”
“Không hổ là con gái của Khương Tĩnh Vân này, mỹ mãn quả nhiên là hậu sinh khả úy.”
“Sau này nhất định có thể gả cho một chàng trai đẹp trai lại đáng yêu.”
Hạ Tiểu Bạch… Con mới không thích con trai đâu… ("▔□▔)
Đúng lúc này điện thoại Khương Tĩnh Vân vang lên.
Thoáng liếc nhìn id người gọi, bà mới nhớ ra gì đó vỗ vỗ vào trán thanh tú.
“Em cũng quên mất chuyện đã sắp xếp đối tượng hẹn hò cho Tiểu Bạch.”
“Con gái đối phương đã trở về Kim Lăng từ thành phố Thâm Quyến.”
------
Dịch: MBMH Translate