Hạ Tiểu Bạch cũng dùng đôi tay xinh đẹp lau nước mắt trên khóe mắt, vùi đầu vào bờ vai xinh đẹp của Đào Na Na.
Phùng Tử Phán thở phì phò nhìn Triệu Trình.
"Không nghĩ tới cậu còn muốn táy máy chân tay với nữ thần Bạch của tôi, xem như là tôi nhìn lầm cậu rồi."
Chu Thanh tức giận nói: "Tôi cảm thấy xấu hổ khi có một người bạn cùng phòng khốn nạn như cậu."
"Tiểu tiên nữ thuần khiết như vậy cậu cũng muốn bắt nạt?"
"Cậu có còn là con người hay không?"
Lý Lương nội tâm thống hận chỉ vào Triệu Trình.
"Hôm nay tôi sẽ thực hành bỏ pháp, học kỳ này ký túc xá đều sẽ do cậu phụ trách toàn bộ quét tước."
Triệu Trình giơ tay lên: "Tôi kháng nghị!"
"Kháng nghị vô hựu."
Mấy nam sinh vây quanh Triệu Trình chính là dừng lại ba ba ba.
"Xương sọ đều cho cậu giương cao."
"Đem sữa dinh dưỡng trả lại cho tôi!"
Thời gian rất nhanh liền đến thứ sáu, vẫn là trời nắng rực rỡ, một ngày ảm đạm của mùa thu đông.
Hạ Tiểu Bạch cơ bản đều là ở trong thư viện học tập toàn bộ buổi chiều, cô yên tĩnh ngồi ở một góc, ánh nắng chiều tà chiếu lên khuôn mặt phủ đầy tuyết, Khuynh Thành tuyệt thế.
Khiến vô số nam sinh đứng nhìn ở cách đó không xa, đáng tiếc không ai dám tiến đến gần.
Bởi vì người cuối cùng dám tiến lên bắt chuyện đã bị đám nam sinh tiễn lên đường.
Vốn là Hạ Tiểu Bạch đang có ý định đi học, cô ấy đang là sinh viên năm cuối, cũng sắp tốt nghiệp.
Nhưng mà các em gái thực sự quá nhiệt tình.
Một số học muội xinh đẹp dễ thương vây quanh cô líu ríu thỉnh giáo, thậm chí còn dẫn bóng va người.
Một nữ sinh cột tóc đuôi ngựa nắm lấy cánh tay tuyết trắng của Hạ Tiểu Bạch.
"Học tỷ Hiểu Bạch, sớm như vậy chị về nhà làm gì?"
"Hay là theo chúng em đi hát K đi?"
Một học muội mập mạp đáng yêu khác cũng chớp đôi mắt trong veo như nước.
"Đúng vậy, giọng nói của học tỷ Hiểu Bạch êm tai như vậy, hát nhất định rất hay."
Đào Na Na có chút tức giận xách eo thon nhỏ.
"Này này, mấy người các cô đủ chưa? "
"Tôi đem Hiểu Bạch giới thiệu cho các cô quen nhau, là để cùng nhau học tập."
"Không phải nói chuyện gì dưỡng da, làm đẹp, còn có hát k."
"Như vậy vậy thì thôi đi, các cô còn ăn đậu phụ của Hiểu Bạch! !"
"Không cần nhìn tôi, đang nói chính là cô! !"
Một cô gái có mái tóc đen dài, khuôn mặt trái xoan ngay lập tức có chút lúng túng, liền vội vàng rút tay nhỏ ra khỏi đùi của Hạ Tiểu Bạch.
Hạ Tiểu Bạch cũng là mang theo áy náy nhìn mấy vị học muội, đầu ngón tay đem mấy sợi tóc dính ở mặt vén lên.
"Thật sự xin lỗi, đêm nay tôi có việc quan trọng, cho nên nhất định phải trở về."
Hạ Tiểu Bạch đêm nay còn phải đi gặp cha vợ, cô cũng không biết làm sao làm.
Huống chi cô nhưng là người đứng đắn, tuyệt đối không để học muội gì gì đó câu dẫn đến không trở về.
Trên võ đài quyền anh ở một câu lạc bộ tư nhân.
Có tiếng xương gãy truyền đến.
“Rắc rắc.”
Một thanh niên có thân hình cường tráng bị hất thẳng ra khỏi sàn đấu.
Dưới đài cũng có một số anh chàng cũng xui xẻo và than khóc nằm dưới.
Đứng trên đài là một người đàn ông trung niên, cao 1,9 mét, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn.
Lúc này, trên người hắn đầy mồ hôi, vẻ mặt không hề tràn ngập vui mừng chiến thắng mà có phần u ám.
Dưới võ đài, hơn chục vệ sĩ mặc đồ đen đang cổ vũ cho chiến thắng của hắn.
“Ông chủ thật trâu bò, một cước một người nằm la hét.”
“Ông chủ uy vũ!”
Một vệ sĩ có dáng vẻ chân chó nhanh chóng bước lên thay quần áo cho hắn.
"Lão đại, sao anh có vẻ không vui như vậy? Rõ ràng anh đã thắng."
Người đàn ông trung niên có chút không vui nói.
"Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng gọi tôi là lão đại, tôi đã không làm lão đại nhiều năm rồi."
“Bây giờ phải gọi tôi là ông chủ, tôi là một người làm ăn chân chính.”
“Dạ phải phải, thưa ông chủ.” Vệ sĩ áo đen cung kính gật đầu.
Vẻ mặt tâng bốc nịnh nọt, kiếm tiền mà, không mất mặt.
Người đàn ông trung niên ném chiếc găng tay vào tay người vệ sĩ.
"Chuẩn bị lên máy bay đi, hôm nay tôi sẽ gặp một tên nhóc gan to tóc dài."
Khoảng hơn chục vệ sĩ mặc đồ đen xung quanh anh ta khá phấn khích khi nhìn thấy cảnh tượng này, và tất cả đều đang chuẩn bị sẵn sàng.
Rốt cục là tên nhóc không biết trời cao đất dày nào đã đắc tội với ông chủ của bọn họ.
Trong đó có một vệ sĩ xung phong nói, “Ông chủ, có phải là có thứ gì đó không có mắt đụng trúng ông chủ không! !”
“Có cần chúng tôi đem hắn…..”nói đến đây hắn ta làm động tác ngang cổ.
Sở Vân Chính tức giận nói: “Có người dám ngủ với con gái tôi, còn mắng tôi là tên khốn!”
“Ông đây muốn thiến hắn và biến hắn thành thái giám!”
Tất cả vệ sĩ có mặt đều bị sốc, vậy mà lại có người to gan như vậy.
Ngủ với cô chủ của bọn họ…còn dám mắng ông chủ là đồ khốn.
Lòng dũng cảm của người này chắc chắn không thua kém Lữ Bố.
------
Dịch: MBMH Translate