Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 529 - Chương 529: Hồng Môn Yến ? !

Chương 529: Hồng Môn Yến ? ! Chương 529: Hồng Môn Yến ? !

Nếu thật sự là như vậy.

Mẹ của Sở Thu Hi rốt cục là xinh đẹp đến mức nào mới cùng một dã thú, còn có thể sinh ra một người xinh đẹp như Thu Hi.

Cho đến khi Thu Hi buông cổ tay của cô ra, dang rộng đôi tay trắng nõn bước tới ôm lấy cánh tay của người đàn ông trung niên đang cầm điếu xì gà.

Cô mỉm cười và gọi: “Cha”.

Hai chân của Hạ Tiểu Bạch đột nhiên mềm nhũn, chấp nhận hiện thực không tình nguyện này.

Người đàn ông này thực sự là cha vợ mà cô đã gọi là tên khốn! ! ! o(╥﹏╥

Sở Thu Hi thấy Sở Vân Chính chỉ là liếc cô một cái mà không mở miệng.

Cô lắc lắc cánh tay của Sở Vân Chính và nũng nĩu tiếp tục gọi, “Cha.”

Tiếng cha kết hợp với dung mạo xinh đẹp của Sở Thu Hi, khiến các vệ sĩ có mặt cảm thấy sướng rên.

Cô chủ của bọn họ vẫn xinh đẹp và đáng yêu như ngày nào.

Sở Vân Chính nhìn thấy con gái làm nũng với mình, là một người cưng chiều con gái.

Trong lòng ông thực sự vui đến suýt chút nữa thì đã trả lời, muốn véo khuôn mặt xinh đẹp của cô.

Nhưng nghĩ đến con gái xinh đẹp dễ thương như vậy, lại bị một tên nhóc thối ngủ.

Ông cảm thấy vô cùng khó chịu, thậm chí muốn giết người.

Sở Vân Chính dùng miệng dịch chuyển tàn thuốc.

Ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng gầy gò đứng ở trước mặt Tiểu bạch kiểm?

Ông đột nhiên cau mày.

Sở Vân Chính chưa bao giờ tưởng tượng rằng con gái mình lại thích một tên con trai có vẻ ngoài ẻo lả.

Ông nhớ khi Sở Thu Hi còn nhỏ cô thường nói rằng cô muốn kết hôn với một chàng trai cao lớn và mạnh mẽ như cha của cô.

Ông nhìn chằm chằm Hạ Tiểu Bạch, trong miệng nhả ra một làn khói thuốc trắng.

“Cậu chính là tên nhóc đã dám ngủ với con gái của tôi, còn mắng tôi là tên khốn.”

“Nhưng tôi thấy dáng vẻ của cậu lại không lợi hại như cái miệng của cậu.”

Khuôn mặt trắng bệch của Hạ Tiểu Bạch tràn ngập xấu hổ, mồ hôi từ chóp tóc chảy xuống cằm.

"Xin chào...Xin chào cha vợ"

Sở Vân Chính hừ lạnh một tiếng: “Đừng có ở đây nhận người thân.”

“Nếu cậu có can đảm thì hãy đi cùng tôi.”

Nói xong ông bước lên du thuyền, Sở Thu Hi còn nũng nĩu kéo tay của ông.

“Cha~ đừng tức giận có được hay không, Tiểu Bạch là một người tốt.”

Sở Vân Chính cắn răng hất bàn tay nhỏ của Sở Thu Hi ra, tục ngữ nói đau dài không bằng đau ngắn.

Cho dù con gái có nũng nĩu như thế nào cũng vô dụng.

Sở Thu Hi nhìn thấy cha phớt lờ cô, khuôn mặt xinh đẹp của cô phồng lên.

Cô biết cha cô tức giận thật rồi.

Lần đầu tiên Sở Thu Hi thấy làm nũng với cha cô không có tác dụng.

Cô chạy đến bên cạnh của Hạ Tiểu Bạch.

Hạ Tiểu Bạch dùng tay lau mồ hôi lấp lánh trên trán.

“Thu Hi, không phải em nói một khi em làm nũng thì cha em nhất định sẽ mềm lòng hay sao?”

“Sao nhìn không có một chút tác dụng nào vậy.”

Sở Thu Hi cũng bĩu môi thở dài.

“Xem ra cha em tức giận thật rồi, ai bảo anh ngủ với con gái bảo bối của ông ấy.”

“Như vậy cũng thôi đi, còn dám mắng ông là đồ khốn.”

“Anh không biết, lúc cha em còn nhỏ, ông nội thường gọi ông ấy là tên khốn.”

“Bí mật này là do có một lần uống rượu say cha đã nói với em.”

Hạ Tiểu Bạch suýt chút nữa thì cười ra tiếng, cha của cha vợ cũng thật là biết đặt biệt danh.

Sở Thu Hi đẩy đẩy Hạ Tiểu Bạch: “Vào đi.”

Hạ Tiểu Bạch mở to mắt nhìn chiếc du thuyền đứng đầy hơn mười mấy vệ sĩ.

Thật bất công khi tất cả đều cao hơn 1,8 mét và đầy cơ bắp.

Cô nghiến răng bạc và ưỡn ngực bằng thân hình mảnh mai của mình.

“Chẳng qua là vì hồng nhan mà tức giận sùi bọt mép thôi sao, vì Thu Hi anh không sợ.”

Sở Thu Hi cũng ngọt ngào nhìn Hạ Tiểu Bạch.

“Tiểu Bạch quả nhiên rất dũng cảm, cho anh ngủ không uổng phí.”

Trong lòng của Hạ Tiểu Bạch có chút bất lực, sao có cảm giác là cô cho cô ấy ngủ chứ.

Cha vợ phải tin con, thực ra là con gái của cha ngủ với con o(╥﹏╥

Hai người vừa bước lên du thuyền, du thuyền đã từ từ hướng về biển cả vô tận.

Sở Thu Hi ôm Hạ Tiểu Bạch đi vào cabin, dọc đường các vệ sĩ đều nhìn chằm chằm Hạ Tiểu Bạch.

Hận không thể ăn sống Hạ Tiểu Bạch.

Cô chủ chính là nữ thần trong lòng của bọn họ đó.

Vừa bước vào cabin, họ đã thấy một bữa tiệc đã được dọn sẵn bên trong.

Đây rõ ràng là hồng môn yến.

Sở Vân ngồi ở vị trí phía trên, trên bàn có một ít đồ vật màu đen.

Hai chân của Hạ Tiểu Bạch suýt nữa mềm nhũn quỳ xuống đất, may mà Sở Thu Hi đỡ lấy cô.

Bị giết giữa biển rộng và bị ném ra khỏi thuyền để cho cá ăn, thực sự không có chỗ kêu oan.

Sở Thu Hi ở bên tai cô an ủi, “Vừa nhìn liền biết là súng đồ chơi.”

Hạ Tiểu Bạch nhìn Sở Thu Hi bên cạnh, nắm chặt nắm tay gật đầu, ngồi thẳng đối diện Sở Vân Chính.

Dáng vẻ cứng rắn hơn Sở Vân Chính, chiếc mũi nhỏ hếch lên cao.

Sở Vân Chính nhìn Hạ Tiểu Bạch dám ngồi ở đối diện mình, cũng chỉ hừ lạnh một tiếng.

“Nếu như bây giờ cậu nhảy xuống biển, có lẽ còn có cơ hội bơi vào bờ.”

“Một chút nữa, khi đã tiến vào biển lớn, thì không còn cơ hội nữa.”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment