Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 587 - Chương 587: Phùng Luân

Chương 587: Phùng Luân Chương 587: Phùng Luân

Hạ Tiểu Bạch đưa mắt nhìn chị nhân viên tiếp tân.

Đối phương hẳn là lớn hơn mình một hai tuổi, chắc là tốt nghiệp không lâu.

Cô ấy mặc bộ đồ công sở màu trắng, quần legging và tất đen, cùng đôi giày cao gót siêu mỏng màu đen.

Hình tượng thoạt nhìn là dân đi làm thuộc thành phần tri thức.

Hạ Tiểu Bạch cảm thấy có chút hưng phấn khi được cô gái xinh đẹp khen hắn trông đẹp trai.

Khuôn mặt trắng nõn của cô trông có vẻ đắc thắng (∩ ∩ ) Meow ~~

Sở Thu Hi nhìn vẻ mặt đặc sắc của cô, không biết là nên tức giận, hay là nên cảm thấy buồn cười.

Lẽ nào cô ấy thật sự muốn người khác khen mình đẹp trai như vậy sao?

Cô ấy dùng đôi mắt xinh đẹp trừng Hạ Tiểu Bạch, môi đỏ có chút nũng nịu nói.

"Làm sao, có phải là anh cảm thấy mỹ nhân này rất xinh đẹp?"

"Muốn ôm trở về chơi một chút?"

Hạ Tiểu Bạch mới tỉnh ngộ lại, Thu Hi còn ở bên người, cũng không thể đắc ý hiện quá rõ được.

"Bà xã Thu Hi, em nói đùa cái gì vậy? Cho dù ôm về nhà cũng chỉ ôm một mình bà xã Thu Hi thôi."

Nói xong Hạ Tiểu Bạch liền muốn ôm eo nhỏ của Sở Thu Hi.

Nhưng bị Sở Thu Hi mắc cỡ đỏ mặt tránh qua.

Dù sao nơi này cũng là công ty của cô, bị các công nhân viên nhìn thấy, cảm thấy có chút xấu hổ.

Nhân viên lễ tân vô cùng sốc khi chứng kiến cảnh tượng này. (=°Д°)

Thật là một cảnh tượng kinh người! ! !

Con chó nhỏ vậy mà muốn ôm eo của sở Đại tiểu thư.

Sở Đại tiểu thư tuy rằng tránh qua, chứ không hề tức giận.

Còn lộ ra vẻ mặt thẹn thùng đáng yêu.

Còn có vừa nãy anh chàng đẹp trai này còn gọi quản lý Sở là bà xã Thu Hi!

Trời ạ! Σ(°°||| )︴

"Cô đã xem đủ chưa, không phải kêu cô rời đi rồi sao?"

Sở Thu Hi một lần nữa nói với giọng lạnh lùng với nhân viên tiếp tân đang ngạc nhiên.

Nhân viên tiếp tân mới tỉnh ngộ lại, sở Đại tiểu thư nhưng vẫn còn ở đây.

Cô vội vã khom người nói "Xin lỗi" mới giẫm lên giày cao gót "Cộc cộc đi" rời đi.

Cô gái trẻ trở về quầy lễ tân, cánh tay nhỏ trắng nõn vỗ bộ ngực thở dốc.

Sau khi bình tĩnh lại được một lúc, cô mới tiêu hóa được hết những gì mình vừa nhìn thấy.

Một số nhân viên tiếp tân khác cũng vây xem.

"Tiểu Tuyết xảy ra chuyện gì vậy? không phải là bị quản lý Sở mắng đấy chứ?"

Một nhân viên tiếp tân khác nói: "Chắc là không đâu."

"Quản lý Sở mặc dù trông rất lạnh lùng."

"Nhưng mà cô ấy rất là tốt, không phải là loại người cố tình gây sự đâu."

"Chí ít tôi chưa từng bị quản Lý Sở mắng."

Mấy nhân viên tiếp tân khác cũng là dồn dập gật đầu.

"Chúng tôi cũng chưa từng bị mắng."

Lý Tiểu Tuyết lắc đầu nói: "Vừa nãy các cô không thấy bên người quản lý Sở còn có một con chó nhỏ sao?"

"Siêu đẹp trai, siêu đẹp trai nha."

Mấy nhân viên tiếp tân khác trầm tư một chút.

Vừa nãy xác thực nhìn thấy có một chàng trai đi theo bên người quản lý Sở.

Nhưng mà không có thấy rõ tướng mạo, dù sao vừa nãy mọi người đều vội vàng.

"Hẳn là chỉ là vừa lúc đi ngang qua thôi?! Bên cạnh sở Đại tiểu thư sao có thể có một chàng trai được?"

"Đúng đúng, quản lý Phùng đẹp trai và ưu tú như vậy, sở Đại tiểu thư còn không thèm nhìn đến."

"Nam sinh đến công ty ngắm quản lý Sở rất nhiều, mà là đều là con nhà giàu hết."

"Có rất nhiều người đẹp trai và giàu có, nhưng quản lý Sở đều không có cho bọn họ sắc mặt tốt."

Đang lúc các cô đang trò chuyện líu ra líu ríu, lại có một bóng người đi vào sảnh công ty.

Người đến cao khoảng chừng 1m8, toàn thân mặc vest đeo cao cấp, quần tây, đôi chân thon dài, là một oppa chân dài.

Tướng mạo cũng là anh tuấn bất phàm, chính là có chút yếu ớt, sắc mặt trắng bệch.

Hắn nhìn thấy mấy cô gái tiếp tân đang nói chuyện, liền bước tới với vẻ mặt nghiêm túc.

"Mấy người các cô đang làm gì? Không cần làm việc sao? Không tiếp đón khách hàng?"

Mấy cô gái tiếp tân nhìn thấy người tới, cũng là vội vàng đồng loạt cung kính cùng hô lên.

"Xin chào, quản lý Phùng." Mà trong đó không ít có khuôn mặt hoa si.

"Quản lý Phùng thật đẹp trai!" Trong đó có một cô gái khuôn mặt xinh đẹp không nhịn được hô lên.

Nhìn dáng vẻ của cô là cố ý, rõ ràng là muốn thu hút sự chú ý của Phùng Luân, là một trà xanh.

Phùng Luân cũng là đưa mắt rơi ở vào trên người cô gái tiếp tân nói hắn đẹp trai.

Đối phương xác thực lớn lên có mấy phần sắc đẹp.

Vóc người cũng là rất tốt, hai cúc áo đều mở, đôi chân trắng như tuyết thấp thoáng, đôi chân dài được bao quanh trong lụa đen, khiến cô ấy trông thon thả và mảnh khảnh.

Trong mắt Phùng Luân cũng là tránh qua một tia thần sắc tham lam, nhưng mà cũng chỉ là một thoáng qua mà thôi.

Sắc mặt hắn đột nhiên tối sầm: "Ở công ty không nên phát hoa si!"

"Cô tên là gì!"

Tiểu trà xanh biết mình đã hấp dẫn được sự chú ý của Phùng Luân, cũng là khẩn trương nói.

"Em tên là Ngô Mỹ Mỹ, vừa mới tốt nghiệp, tháng trước mới gia nhập công ty."

Phùng Luân gật đầu: "Rất tốt, tôi nhớ kỹ tên cô!"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment