Hạ Tiểu Bạch ngơ ngác, trên khuôn mặt thanh nhã tuyệt trần lộ ra vẻ kỳ lạ.
"Để chị ở chung phòng với Nhậm Sơ Tuyết."
"Vậy còn có nữ sinh nào khác không?"
Hạ Thiên Vũ lắc đầu: "Chỉ có hai người bọn chị ở đó thôi, nói là phòng ký túc xá không bằng nói là căn hộ nhỏ thì đúng hơn."
"Bởi vì học viện này phần lớn đều là quý tộc hoặc là người có tiền."
"Cho nên cơ sở vật chất rất hoàn thiện."
"Học viện đều là những căn hộ nhỏ tinh xảo từ hai đến bốn người."
"Nếu muốn thì mình cũng có thể xin ở riêng."
Hạ Tiểu Bạch cảm giác như có một viên kẹo có tẩm thuốc độc từ trên trời rơi xuống.
Ăn thì rất ngọt nhưng lại có độc, bỏ thì lại thấy tiếc.
Đây không phải là dụ dỗ cô phạm tội sao.
Hãy thử hỏi một "chàng trai cường tráng" sức lực dồi dào ở chung phòng lâu dài với một cô gái tóc vàng xinh đẹp thì ai chịu nổi.
Trừ khi thường xuyên vào chế độ thánh nữ, như vậy tay cũng mỏi lắm, làm nhiều cơ thể cũng không chịu nổi.
Dù sao thì con gái muốn vào chế độ thánh nữ khó hơn con trai nhiều.
Hạ Thiên Vũ thấy ánh mắt Hạ Tiểu Bạch liên tục thay đổi.
Anh ta nói với Gia Cát Tĩnh Nhi bên cạnh.
"Cô Tĩnh Nhi, hôm nay tôi mua một số đồ dùng sinh hoạt, phiền chị đến kho đồ lấy giúp tôi.”
Gia Cát Tĩnh Nhi do dự một lúc, cô còn muốn nghe thêm về chuyện của Nhậm Sơ Tuyết.
Nhưng vẫn đứng dậy chạy ra ngoài.
Hạ Thiên Vũ thấy Gia Cát Tĩnh Nhi đi rồi, anh ta mới thì thầm với Hạ Tiểu Bạch.
"Chị Tiểu Bạch, chẳng lẽ chị không muốn ở chung phòng với Nhậm Sơ Tuyết sao?"
"Chị chắc là thích con gái, cô ấy xinh đẹp như vậy chị không hứng thú sao?"
Khóe môi đỏ hồng của Hạ Tiểu Bạch hơi giật giật.
"Em cũng biết chị thích con gái, em đây là đang dụ dỗ chị phạm tội!"
"Em cũng biết là chị đã có người con gái mình thích rồi."
Hạ Thiên Vũ cũng cười hì hì: "Không sao đâu, dù sao thì con gái các chị cũng không thể mang thai."
"Huống hồ Nhậm Sơ Tuyết cũng không phải là bách hợp, chị muốn thì người ta cũng chưa chắc đã muốn."
"Hơn nữa đây là chuyện đích thân ông cụ Nhậm đến tìm ông nội nhờ vả."
"Chị Tiểu Bạch cũng biết Nhậm Sơ Tuyết từ nhỏ đã sống ở nước ngoài."
"Bây giờ trở về Trung Quốc cũng cần có người chăm sóc để cô ấy thích nghi với cuộc sống ở Trung Quốc."
"Các chị đều là con gái, chăm sóc lẫn nhau cũng tốt."
"Hơn nữa chị Tiểu Bạch là bách hợp, ngày nào cũng có thể ở chung phòng với mỹ nữ chẳng phải là đã mãn nhãn rồi sao."
Nói xong anh ta còn lộ ra vẻ ghen tị, đê tiện.
Tuy trong lòng Hạ Tiểu Bạch mừng như điên nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra lạnh lùng như băng.
Giơ nắm đấm hồng hồng liên tục đập vào đầu chó của Hạ Thiên Vũ. 粉拳
“Em thấy bổn tiểu thư là đồng tính nữ sao? Là loại phụ nữ thấy gái đẹp là chảy nước miếng sao?”
“Chị nói cho em biết, bổn tiểu thư tuy là bách hợp nhưng không phải là kiểu vợ của đồng tính nữ.”
Hạ Thiên Vũ ôm đầu chó, vẻ mặt đau đớn.
"Được rồi o(╥﹏╥)o chị Tiểu Bạch, em sai rồi còn gì, nhưng mà chuyện Nhậm Sơ Tuyết cũng đã đồng ý rồi.”
"Nếu chị không thích thì em sẽ nói với ông nội.”
Hạ Tiểu Bạch giả vờ bình tĩnh phất tay ngọc với anh ta.
"Thôi vậy, đã đến nước này rồi, huống hồ chị và Sơ Tuyết cô ấy đúng là bạn bè."
"Cô ấy là một cô gái sống ở nước ngoài nhiều năm trở về Trung Quốc, đúng là cần phải có người chăm sóc."
Hạ Thiên Vũ cũng gật đầu: "Tối nay chị nhớ thu dọn đồ đạc, em đi nói với ông nội một tiếng trước."
Nói xong Hạ Thiên Vũ liền chạy ra khỏi sân nhỏ.
Lúc đi anh ta tiện tay lấy luôn cả cốc nước ép trái cây mà Hạ Tiểu Bạch để bên cạnh.
Khi Hạ Tiểu Bạch mím đôi môi anh đào căng mọng hơi khát lại, duỗi tay ngọc ra lấy cốc nước ép...
Nhưng chỉ nắm được một khoảng không khí
"Cốc nước ép mình uống lúc nãy đâu rồi?" ⚆_⚆ ?
Ngày hôm sau.
Hạ Tiểu Bạch tiễn Gia Cát Tĩnh Nhi về Thục Xuyên.
Lúc Gia Cát Tĩnh Nhi đi còn tặng cô một cái ôm thật chặt.
Khuôn mặt xinh đẹp vùi vào đôi bưởi trắng của Hạ Tiểu Bạch thưởng thức sữa rửa mặt một lúc.
"Chị Tiểu Bạch, em về rồi, để về sau vẫn có thể ngửi thấy mùi của chị Tiểu Bạch."
"Cho nên đã tự tiện lấy chút vật kỷ niệm, mong chị Tiểu Bạch đừng để bụng."
Nói xong mới luyến tiếc ngồi lên chiếc xe sang trọng đến đón rồi rời đi.
Lúc đó Hạ Tiểu Bạch có chút nghi hoặc cô ấy đã lấy đi đồ kỷ niệm gì…
Đến khi Hạ Tiểu Bạch dọn dẹp quần áo hành lý mới phát hiện ra.
Tất cả quần áo cô ấy thay ra tối hôm qua còn chưa kịp giặt đều không thấy đâu, cả đồ lót và tất chân nữa…
Khi trời gần tối.
Hạ Tiểu Bạch, Hạ Thiên Vũ ngồi trên chiếc Lincoln phiên bản kéo dài đến một sân bay tư nhân.
Chưa xuống xe, nhìn từ xa.
Nhậm Sơ Tuyết với mái tóc dài màu vàng óng ánh đang tung bay trong gió đã đứng đó chờ họ rồi.
Ánh hoàng hôn chiếu vào mái tóc vàng của cô ta càng thêm đẹp tuyệt trần, cô ta có vẻ ngoài vô cùng dịu dàng ngọt ngào, đôi mắt xanh biếc xinh đẹp trong veo, như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo, làn da trắng như tuyết, đẹp không tì vết.
Đừng nói là Hạ Tiểu Bạch.
------
Dịch: MBMH Translate