Vừa rồi hình như cô ta còn phàn nàn là quần áo mang theo không đủ mặc, có thời gian rảnh sẽ cùng nhau đi mua sắm vài bộ váy.
Cô ta muốn một tháng đổi một bộ quần áo khác nhau sao…
Mặc dù bây giờ Hạ Tiểu Bạch là con gái, nhưng thói quen mặc quần áo vẫn giống như hồi còn là con trai.
Hai ba bộ quần áo có thể mặc cả năm…
Hơn nữa, không ít quần áo của cô đều mất tích một cách kỳ lạ.
Cách đây không lâu, còn bị Trác Cảnh Nhi lấy mất cả một bộ, ngay cả quần lót cũng không tha.
"Thực ra tôi không có nhu cầu gì về quần áo…" Hạ Tiểu Bạch chỉ có thể giải thích như vậy.
Nhậm Sơ Tuyết nhìn Hạ Tiểu Bạch xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành với vẻ mặt khó tin mà buồn cười.
"Trên đời này làm gì có cô gái nào không thích quần áo đẹp chứ?"
"Hay là đổi ngày khác chúng ta đi mua sắm cùng nhau?"
Hạ Tiểu Bạch cười ha hả, việc cô không muốn làm nhất chính là đi mua sắm với con gái.
Mỗi lần đi mua sắm với Thu Hi đều khiến cô mệt muốn chết, còn mệt hơn cả lúc làm việc.
Cô chỉ có thể cười trên mặt: "Để lúc khác nói sau nhé."
"Tôi đi tắm trước đây."
Nhậm Sơ Tuyết cũng gật đầu nhẹ: "Được, tôi dọn dẹp căn hộ trước, xem có gì cần cải thiện không."
Đêm đó.
Hạ Tiểu Bạch nằm trên chiếc giường lớn mềm mại thoải mái, dùng máy tính bảng xem bộ phim truyền hình đang rất hot gần đây.
"Tôi sợ sóng to sao? Cô quên tôi từng bán cá rồi à, sóng càng to cá càng đắt."
Cô nhìn về phía phòng tắm, Nhậm Sơ Tuyết vẫn đang ngân nga hát, cô nàng đã ở trong đó một tiếng rồi mà vẫn còn đang tắm.
Không sợ bị thấp khớp thật đấy.
Quan trọng nhất là cô nàng còn không đóng cửa phòng tắm hẳn hoi, chỉ khép hờ một khe.
Ngay lúc này, cửa phòng tắm mới từ từ mở ra.
Nhậm Sơ Tuyết chỉ đơn giản choàng một chiếc khăn tắm trắng bước ra.
Người đẹp tắm xong như đóa sen trắng tinh khiết, làn da trắng như tuyết còn đọng những giọt nước long lanh, dưới ánh đèn trông vô cùng mịn màng và quyến rũ, đường cong cơ thể lộ rõ, càng thêm phần mê hoặc.
Hạ Tiểu Bạch đã cố nhịn không nhìn nhiều.
Nhưng mắt cô không nghe theo sự điều khiển của não, cứ nhìn chằm chằm vào hai đồi tuyết trắng ngần mà chiếc khăn tắm của Nhậm Sơ Tuyết không đủ sức che phủ.
Đôi chân dài trắng nõn thon thả của cô không nhịn được kẹp chặt gối rồi cọ xát.
Nhậm Sơ Tuyết cũng nhìn về phía Hạ Tiểu Bạch, ánh mắt của hai cô gái chạm nhau.
Hạ Tiểu Bạch lập tức ngượng ngùng, mặt đỏ bừng quay đầu đi.
Nhậm Sơ Tuyết thấy vậy không nhịn được cười khúc khích, bước chân trần nhỏ nhắn trắng nõn đến bên giường Hạ Tiểu Bạch, cúi người nhìn cô.
Đôi thỏ trắng tuyết trắng của cô càng tiến gần hơn trước mắt Hạ Tiểu Bạch, hàm răng trắng cười tươi rói nói.
"Tiểu Bạch còn ngại ngùng gì chứ, chúng ta đều là con gái có gì mà phải ngại."
Hạ Tiểu Bạch có chút hoảng hốt nói: "Sao cô không mặc quần áo vào, cẩn thận bị cảm lạnh đấy."
Nhậm Sơ Tuyết xoa xoa cánh tay, quả thực cảm thấy lạnh, cô ta lấy chiếc váy ngủ đã chuẩn bị ra, cân nhắc mãi mới mặc vào.
Nhưng Hạ Tiểu Bạch vô tình nhìn thấy cô ta không mặc đồ lót.
Chỉ đơn giản là mặc chiếc váy ngủ vào cơ thể trắng nõn.
Cô ta còn lấy hai hộp sữa từ bên cạnh, vui vẻ đưa một hộp cho Hạ Tiểu Bạch.
"Tiểu Bạch, sữa này cho cô, tôi ở nước ngoài vẫn luôn uống loại này, loạI sữa này rất tốt, uống vào da sẽ rất đẹp."
Hạ Tiểu Bạch không từ chối, nhận lấy hộp sữa nguyên chất từ tay cô, trên hộp toàn là chữ tiếng Anh.
Nhậm Sơ Tuyết đã mở hộp, ngửa cái đầu nhỏ ra rồi đổ sữa vào miệng anh đào.
Có chút dáng vẻ của một hiệp khách uống rượu.
Không ngờ Nhậm Sơ Tuyết dịu dàng đoan trang lại có một mặt như vậy.
Nhưng nhìn cô ta uống sữa sao lại có chút... khiêu gợi thế nhỉ?
Chỉ thấy đôi môi anh đào hồng hào của cô ta hơi hé mở, ngửa khuôn mặt tinh xảo tuyệt đẹp, từng dòng sữa chảy vào miệng nhỏ của cô ta.
Đôi mi mỏng như cánh bướm của cô ta chớp chớp, cần cổ trắng như tuyết hơi run rẩy, có lẽ là vì uống quá nhiều sữa trong miệng, khóe miệng còn tràn ra một chút.
Cảnh tượng này giống hệt như...
Hạ Tiểu Bạch cảm thấy đầu óc mình thực sự có chút không khỏe, chẳng lẽ là do xem nhiều truyện tranh quá.
Ngay cả với bò sữa cũng có thể nghĩ ra những hình ảnh không lành mạnh…
Nhậm Sơ Tuyết không phát hiện ra sự khác thường của Hạ Tiểu Bạch, cô ta dùng tay lau khóe miệng, chỉ chớp chớp đôi mắt to màu xanh băng đẹp đẽ ngây thơ, nghiêng đầu cười vui vẻ.
Mái tóc dài màu vàng óng cũng như dòng suối vàng lấp lánh đổ xuống.
"Tiểu Bạch không thích uống sữa sao?"
Hạ Tiểu Bạch có chút chột dạ vội vàng mở hộp "Ực ực ực" uống từng ngụm lớn.
Có lẽ là do uống quá vội nên cô bị sặc, ho dữ dội, toàn thân ướt đẫm sữa.
Nếu lúc này có người mở cửa phòng đi vào nhìn thấy cảnh này.
Khó tránh khỏi một số hiểu lầm kỳ lạ.
------
Dịch: MBMH Translate