Vốn tưởng rằng đối phương là loại người đẹp rất dễ gần.
Nhưng không nghĩ tới đối phương thật sự lạnh lùng như bông hoa trên núi cao, chỉ dám nhìn từ xa không dám khinh nhờn.
Ngay cả cô cũng cảm nhận được khí thế lạnh lùng tỏa ra từ đối phương, theo bản năng rùng mình một cái.
Lý Hi Mộng lúc này mới phản ứng lại, nhìn xung quanh, các cô đúng là chặn ở cửa ra vào của thư viện.
Lập tức vội vàng nhường cho Hạ Tiểu Bạch nhường ra một con đường rời đi.
Con gà con cân nhắc giống như gật đầu: "Xin đi thong thả."
Nhìn bóng lưng Hạ Tiểu Bạch rời đi, trong không khí chỉ có một làn gió ngọt ngào thổi qua.
Lý Hi Mộng và những người khác lau mồ hôi lấp lánh trên trán bằng đôi tay nhỏ bé của mình.
Cô gái mắt to nói: "Chỉ sợ khí thế của đối phương quá lạnh, chúng ta không phải là đối thủ."
Lý Hi Mộng cũng là gật đầu "Thật là đáng sợ." nhưng cô nhanh chóng phản ứng lại.
"Chờ đã ... Chúng ta không phải đến để gây chuyện sao? Sao lại thả cô ta rời đi như vậy?"
............ . .
Lý Hi Mộng cũng không quan tâm nhiều như vậy, vội vã chạy lên trước ngăn cản Hạ Tiểu Bạch.
Hạ Tiểu Bạch bó tay với đứa nhóc thân xác người lớn này ... . Muốn làm gì đây!
Lý Hi Mộng vẫn lấy hết dũng khí nói: "Hạ Tiểu Bạch đúng không!"
"Tôi cho cô biết, đừng tưởng rằng câu dẫn được tâm tư của nam thân Thiên Vũ là có thể đối với hắn muốn làm gì thì làm."
"Tôi lần này tới là đại biểu cho anh trai của tôi."
"Anh ấy nói cô bắt nạt em gái đáng yêu của anh ấy, anh ấy sẽ dạy cho cô một bài học!"
"Cho cô đi gặp hắn một lần."
Hạ Tiểu Bạch cũng bó tay: "Ý của cô là muốn tôi để anh ta dạy một bài học?"
"Xin lỗi tôi không rảnh, nếu như có chuyện gì muốn nói thì kêu anh trai của cô tự mình đến gặp tôi."
"Nếu như cô còn dám đi theo tôi, tôi sẽ đánh mông cô ra từng mảnh.”
Cô dùng giọng điệu lạnh lùng mang theo ý tứ uy hiếp, nói xong liền không tiếp tục để ý đến Lý Hi Mộng nữa.
Lý Hi Mộng tay nhỏ ôm mông sợ đến nỗi cũng không dám tiến lên nữa.
Tuy rằng không dám lên, nhưng không có nghĩa cô không dám ở từ đằng xa khiêu khích.
Lý Hi Mộng dùng chân hung hăng giẫm dưới đất, cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức giận chỉ về phía Hạ Tiểu Bạch.
"Đát Kỷ cô chờ đó cho tôi, anh trai của tôi sẽ không bỏ qua cho cô, tuyệt đối sẽ không buông tha! ! !"
Nói xong cô đi tìm anh trai của mình.
Thái Thanh Dao đi theo Hạ Tiểu Bạch hỏi: "Chị Tiểu Bạch, vừa nãy trông chị thật soái, thật lạnh lùng."
"Nhưng mà Lý Hi Mộng này dường như sẽ không giảng hoà, chị phải cẩn thận với anh trai của cô ta một chút."
Hạ Tiểu Bạch cũng không có để ý, cô đối với thực lực của mình vẫn là có tự tin.
Dù sao cô cũng là một mãnh nam có hệ thống.
Huống chi, bối cảnh của cô còn là đại tiểu thư của Hạ gia, cũng không thiếu anh trai.
Cô không quan tâm đến, nói: "Binh đến tướng đỡ, nước đến đất ngăn, nam tử hán đại trượng phu không có gì đáng sợ."
Khuôn mặt xinh đẹp và đôi mắt đẹp của Thái Thanh Dao sùng bái nhìn Hạ Tiểu Bạch
"Chị Tiểu Bạch, ý chị nói là mỹ nhân cũng có thể có một tấm lòng bất khuất như đàn ông sao?"
Hạ Tiểu Bạch ...... Nhất thời không biết phải trả lời cô ấu như thế nào, nhất thời cảm giác thấy hơi thương cảm.
Lý Hi Mộng vẻ mặt giận dữ và xấu hổ trở về chỗ Lý Tu đang đợi.
Lý Tu nhìn em gái trở về với vẻ mặt vừa tức giận vừa xấu hổ, càng là nghi hoặc hỏi.
"Hạ Thiên Vũ cùng với người phụ nữ của hắn đâu!"
Lý Hi Mộng tức giận nói: "Nam thần Thiên Vũ không có ở đó, thế nhưng gặp được Đát Kỷ kia."
"Đối phương thực sự quá kiêu ngạo, cô ta nói nếu như anh trai muốn tìm cô ấy, thì anh phải tự mình đi."
"Cô ta còn nói nếu như em dám tiếp tục quấy rầy cô ta, thì sẽ đánh mông của em."
"Ngay cả anh trai cũng chưa từng đánh mông em bao giờ, cô ta dựa vào cái gì chứ!"
Cô bĩu môi nhỏ nhắn của mình, trên mặt nổi lên lúm đồng tiền nhỏ, khuôn mặt hình quả hạnh ẩn giấu những biểu cảm phong phú, thỉnh thoảng lại làm mặt quỷ giận dữ.
Cái miệng nhỏ tức giận chề ra có thể treo được một ấm, cơ quơ múa nắm đấm trắng nhỏ nhắn, dậm chân, bộ ngực lớn nhảy múa lên xuống như thỏ.
"Dù sao anh trai nhất định phải cho Đát Kỷ kia biết thế nào là lễ độ."
Lý Tu híp mắt lại, dùng tay vuốt đầu nhỏ an ủi Lý Hi Mộng.
Để hắn, một người đàn ông đi tìm một cô gái đi gây phiền phức hình như không được tốt lắm.
Nhưng là vì em gái cũng chỉ có thể mất mặt một lần.
“Được rồi, Hi Mộng em đừng tức giận nữa, con gái tức giận sẽ không được đẹp."
Lý Hi Mộng phồng mồm trợn má, khoanh tay ưỡn ngực.
"Anh trai giúp em giáo huấn Đát Kỷ kia, thì em sẽ không tức giận nữa."
Lý Tu rất là bất đắc dĩ, ai bảo con bé là cô em gái duy nhất sống nương tựa với hắn chứ.
"Được... được, chúng ta đi tìm cô ta."
------
Dịch: MBMH Translate