Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ ! (Bản Dịch)

Chương 717 - Chương 717: Vương Thiến Thiến Muốn Cho Không.

Chương 717: Vương Thiến Thiến Muốn Cho Không. Chương 717: Vương Thiến Thiến Muốn Cho Không.

Sân thể dục được bao quanh bởi một vòng cỏ xanh lục, xung quanh trồng nhiều loại hoa, cây cỏ, phía trong là đường băng cao su, xa hơn vào trong là sân bóng tiêu chuẩn.

Không chỉ có những tiếng cười sảng khoái của những chàng trai chơi bóng nhiệt huyết.

Vương Thiến Thiến cũng có thói quen để mắt tới các chàng trai trên sân bóng.

Mặc dù cô đã nói mình không muốn yêu đương và kết hôn.

Nhưng trong thâm tâm cũng thật sự mong mỏi một bạch mã hoàng tử nắm tay mình đi vào cuộc sống hôn nhân.

Vương Thiến Thiến quay mặt sang một bên, lén liếc nhìn Bạch Hiểu Hạ đang đi cùng mình.

Dù nhìn thế nào vào gương mặt trắng như tuyết của đối phương cũng đều thấy nó tinh tế và tuấn tú như vậy.

Hạ Tiểu Bạch cũng mỉm cười với cô. Vương Thiến Thiến đỏ mặt, lập tức quay mặt sang một bên, chỉ về phía trước nói.

"Câu lạc bộ ở ngay phía trước. Đi bộ thêm khoảng 300 mét nữa..."

"Cậu mang một thùng đồ lớn như vậy có mệt không, nếu không đến lượt tôi đi?"

Hạ Tiểu Bạch cá mặn nói không mệt là giả, nhưng vì sĩ diện và nhiệm vụ cô vẫn nói.

"Với con trai chúng tôi thì mấy món đồ này có là gì."

Vương Thiến Thiến "Ừ” nhẹ một tiếng, khiến cô vui vẻ chính là chung quanh không có ánh mắt ghen tị.

“Các người để ý anh chàng đẹp trai này sao?”

“Không phải là idol đến học viện chúng ta sao?”

“Thật là một cậu bé xinh đẹp, chị đây muốn thử liếm một cái.”

Hạ Tiểu Bạch và Vương Thiến Thiến đến câu lạc bộ thư pháp ở gần đó, xung quanh gần đó đều là nơi tập trung câu lạc bộ trong học viện.

Bởi vì số lượng người trong câu lạc bộ của họ đông hơn những người khác. Cho nên chỉ đành bị phân đến nơi hẻo lánh.

Tuy nhiên, không gian bên trong khá rộng rãi và sạch sẽ, bố cục xung quanh cũng có thể được coi là cổ điển và đơn giản để hình dung, mang hơi hướng nghệ thuật cổ điển.

Bốn báu vật của câu lạc bộ được đặt trên một mặt bàn cổ điển trong phòng, kế bên còn có mấy kệ sách.

Trên tường còn có mấy bức thư pháp chưa khô vết mực.

Trong không khí vẫn tràn ngập mùi thơm dễ chịu của mực.

Vương Thiến Thiến bước vào, lập tức hít một hơi thật sâu, khuôn mặt dưới mái tóc rối bù tràn đầy vui sướng.

Khi cô nhận thấy Hạ Tiểu Bạch nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ, cô lập tức đỏ mặt giải thích.

"Cậu không thấy mùi mực trong đây rất sảng khoái sao?"

"Đây là mùi hương tôi yêu thích nhất trong đời. Loại mực mà câu lạc bộ chúng ta sử dụng được làm bằng phương pháp cổ xưa."

"Mặc dù giá cả rất cao nhưng nó không chứa bất kỳ thành phần hóa học nào, thậm chí còn có thể ăn được."

Hạ Tiểu Bạch cũng gật đầu: "Trầm hương mực hổ."

"Tôi cũng thích mùi mực nơi này."

Vương Thiến Thiến bày ra tất cả những thứ cô đã mua hôm nay.

Nhìn mặt đất phủ đầy những tờ giấy bị bỏ đi và cả mực rơi vãi trên sàn.

Cô có hơi tức giận nói.

"Hôm nay tôi đã nhờ nhóm Tiểu Ngọc dọn dẹp câu lạc bộ lại một lần, chắc là lại đi săn đón mấy anh chàng đẹp trai rồi."

Hạ Tiểu Bạch đã tham gia câu lạc bộ thư pháp được một thời gian, nên biết việc dọn dẹp câu lạc bộ là luân phiên nhau.

Hôm nay đúng là đến phiên Vu Tiểu Ngọc và một cô gái khác dọn dẹp vệ sinh.

Dựa vào sự hiểu biết của cô về Vu Tiểu Ngọc, có lẽ cô gái này và bạn thân thân đã đi kiếm người mẫu nam, những cô gái trẻ này khá ham chơi.

Vương Thiến Thiến ngượng ngùng nói với Hạ Tiểu Bạch.

"Cảm ơn cậu nhiều lắm, hôm nay tôi sẽ làm dọn dẹp sơ sơ ở đây một chút, cậu về trước đi."

Hạ Tiểu Bạch nhướng mày, đôi mắt đào hoa có hơi tà ác nhìn chằm chằm vào Vương Thiến Thiến.

Giọng nói có chút tùy ý..

"Chị, hôm nay tôi đã giúp chị một việc lớn, còn dạy cho cô gái bắt nạt chị một bài học."

"Chắc là chị sẽ không cảm ơn đơn giản như vậy rồi tiễn tôi đi chứ hả."

"Thế nào thì cũng phải trả giá đắt một chút."

"Học tỷ, chị sẽ không cho rằng một câu nói cảm ơn đơn giản như vậy có thể bù đắp được tất cả những gì tôi làm cho chị hôm nay sao?"

"Này không phải cũng suy nghĩ quá ngây thơ rồi sao, chúng ta cũng đều là người trưởng thành rồi."

Đôi mắt đào hoa của Hạ Tiểu Bạch lập loè ánh sáng không biết tên, đôi môi hồng nhạt vẽ ra một nụ cười tà mị.

Chậm rãi từng bước một tới gần Vương Thiến Thiến.

Vương Thiến Thiến nhìn Hạ Tiểu Bạch từng bước một nhích lại gần mình.

Trên khuôn mặt đẹp trai của hắn nở một nụ cười nham hiểm và xấu xa.

Hai người gần nhau đến mức khi nói chuyện nhiệt lưu đều rõ ràng có thể nghe, mang theo một mùi thơm thoang thoảng và quyến rũ.

Vương Thiến Thiến có phần sợ hãi một đặt ở trên ngực, ánh mắt của cô nhìn chung quanh không có một bóng người.

Ngoài cửa sổ mặt trời đã lặn, cuối cùng một tia chiều tà cũng đã biến mất, ánh đèn mờ ảo được bật lên, cửa câu lạc bộ không biết lúc nào đã đóng lại, giống như là có người cố ý làm vậy.

Hạ Bạch Tiểu từng bước áp sát vào cô, cô chỉ có thể chậm rãi thối lui về phía sau, tim đập loạn.

Chẳng biết vì sao Vương Thiến Thiến có thể cảm giác được nỗi sợ hãi của mình xen lẫn một chút phấn khích và vui sướng không thể giải thích được.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment