Tuy rằng Vương Thiến Thiến nhiều lần xin lỗi, đồng thời nhận lỗi, nhưng đối phương vẫn như cũ không buông không tha.
Đôi mắt dưới cặp kính dày của Vương Thiến Thiến u ám nhìn chằm chằm vào Ngô Tư Tĩnh, cô đang vội đi ăn cơm cùng với Bạch Tiểu Hạ.
"Tôi làm gì cũng không liên quan đến cô, chó ngoan không cản đường."
Ngô Tư Tĩnh thấy Vương Thiến Thiến ở trước mặt nhiều bạn của mình như vậy chửi mình là chó, nhất thời cảm giác xấu hổ có phần không nhịn được.
"Cô ... Cô mắng bổn tiểu thư là chó! ! !"
Vừa xấu hổ vừa tức giận, cô đưa tay hướng về phía mặt Vương Thiến Thiến chộp tới, Vương Thiến Thiến cũng là không né tránh, cũng là phản kích lại.
Chỉ là hai, ba lần, trên mặt hai người phụ nữ đã xuất hiện những vết xước đỏ mờ nhạt.
Trong đó một cô gái lôi kéo Ngô Tư Tĩnh: "Được rồi được rồi, Tư Tĩnh cũng không chạm vào gạch."
"Dung mạo cậu xinh đẹp như vậy, dung mạo của cô ta dơ bẩn như vậy, không đáng để đánh làm bẩn khuôn mặt của mình."
"Chúng ta còn đi xem trai đẹp, nghe nói có một anh chàng đẹp trai lái siêu xe tới cổng trường, trong đám con gái đều truyền ra rồi."
"Là loại siêu, siêu đẹp trai."
Ngô Tư Tĩnh sờ mặt của mình, vội vã lấy gương trang điểm ra nhìn, có vài đường mờ, vết xước nông.
Khuôn mặt của cô nhất thời oán hận nhìn Vương Thiến Thiến, hừ lạnh một tiếng.
"Chờ xem, chuyện này tôi không để yên đâu."
Vương Thiến Thiến cũng cảm thấy trên mặt có chút đau rát, nhưng vào lúc này, điện thoại của cô vang lên, là tin nhắn Wechat của Bạch Tiểu Hạ.
Chỉ có thể vội vã nhắn lại: "Xin lỗi, trên đường xảy ra chút chuyện, tôi bây giờ chạy tới cửa liền."
Ngô Tư Tĩnh và những cô gái khác ở sau lưng cô, dọc theo đường đi líu ríu nói xấu cô.
Vương Thiến Thiến cũng không thèm để ý tới bọn họ.
"Tôi có thể kết bạn WeChat với anh được không?" Một cô gái có mái tóc dài đi đến trước mặt Hạ Tiểu Bạch, dũng cảm nói dưới ánh mắt của những cô gái khác.
Hạ Tiểu Bạch chỉ là mỉm cười thản nhiên nói: "Xin lỗi, tôi đã có người mình thích rồi."
Cô gái tóc dài đột nhiên tỏ vẻ thất vọng, lúng túng le lưỡi: "Thực sự là quấy rầy rồi."
Cô quay lại chỗ mấy cô bạn thân nói vài câu, những cô gái kia đều là gương mặt thất vọng thêm ghen tị.
Không biết cô gái như thế nào có thể khiến anh chàng đẹp trai này thích.
Vương Thiến Thiến lúc này cũng đã đi đến cổng trường đại học.
Khi cô nhìn thấy Bạch Tiểu Hạ đang dựa một chiếc siêu xe thể thao rất là bắt mắt.
Xung quanh anh còn có những âm thanh ghen tị và ngưỡng mộ , thậm chí không ít nữ sinh muốn tiến tới bắt chuyện.
Cô không thích bị nhiều người chú ý, nhất thời có chút không dám tiến lên.
Nhưng vào lúc này Ngô Tư Tĩnh và một số cô gái khác chen tới, trực tiếp đem Vương Thiến Thiến đẩy ra.
Trong đó có một cô gái mỉa mai nói: "Tôi nói cậu sẽ không phải là thích anh chàng đẹp trai này chứ."
"Cô cũng xứng à, không lấy gương tự soi bản thân mình đi."
Vương Thiến Thiến nắm chặt bàn tay trắng như phấn: "Tôi thích thì làm sao, tôi còn hẹn hắn ăn cơm đấy. "
Ngô Tư Tĩnh là suýt chút nữa không nhịn được ôm bụng cười lớn: "Ha ha, nếu như cô có thể hẹn hắn ăn cơm, tôi trực tiếp ăn bay liệng."
Hạ Tiểu Bạch lúc này cũng nhìn thấy Vương Thiến Thiến, trực tiếp đi tới nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn xinh đẹp của cô.
"Học tỷ, tôi đã đợi chị rất lâu rồi đó, đợi lát nữa nhất định phải bồi thường cho tôi."
Vương Thiến Thiến cũng không ngờ tới Hạ Tiểu Bạch sẽ ở trước mặt nhiều người như vậy nắm tay cô.
Cô lập tức xấu hổ đỏ mặt thế nhưng trong lòng lại cảm thấy vui vẻ, ánh mắt đắc ý như cố ý hoặc vô tình nhìn Ngô Tư Tĩnh.
"Đúng rồi học tỷ, chị quen biết những cô gái này?" Hạ Tiểu Bạch hỏi.
Vương Thiến Thiến lắc đầu: "Không quen biết, chúng ta đi thôi."
"Cậu muốn bồi thường cái gì tôi cũng sẽ cho cậu."
Hạ Tiểu Bạch cũng không nghĩ nhiều mà lôi kéo cô đến trước xe thể thao, đồng thời rất thân sĩ mở cửa xe cho cô.
"Học tỷ mời ngồi."
Vương Thiến Thiến thận trọng ngồi lên trên, dùng bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ giày của mình, sợ mình sẽ làm bẩn xe thể thao.
Cho đến khi chiếc xe thể thao gầm rú rời đi.
Ngô Tư Tĩnh và những người khác nhìn nhau kinh ngạc.
Một trong những cô gái có quan hệ với Ngô Tư Tĩnh quái gở nói.
"Ai da, tôi vừa nãy nghe nói có người muốn trực tiếp ăn bay liệng."
Vương Thiến Thiến đã sớm đem chuyện này quên mất, xoa hai bàn tay nhỏ nhắn vào nhau.
Vẫn nhớ tới cảm giác vừa rồi được Hạ Tiểu Bạch nắm tay.
Độc thân hơn hai mươi năm, hôm nay cuối cùng tôi cũng chạm được vào tay một chàng trai.
Cô không khỏi nở nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp, cảm giác giống như là đang nằm mơ vậy.
Cô còn bấm véo mặt của mình, cảm giác đau đớn truyền tới làm cho cô biết đây không phải là nằm mơ.
Vương Thiến Thiến tò mò nhìn quanh chiếc xe thể thao qua mái tóc rối bù của mình.
------
Dịch: MBMH Translate