Chu Thanh nhìn 100 tệ Hạ Tiểu Bạch chuyển cho mình suy tư một hồi.
Anh ta cười hắc hắc, không những không nhận mà còn chuyển lại 520 tệ. Nếu bây giờ Hạ Tiểu Bạch nhìn thấy số dư còn lại trên Weixin của mình thì chắc chắn sẽ gào thét, thổ hào thế giới 2D, đây chính là số dư tận bảy chữ số.
Không đến mười phút Hạ Tiểu Bạch đã đi ra, tiếc là Chu Thanh cao hơn anh nhiều, áo của anh ta khi mặc trên người anh cũng dư một đoạn tay áo, nhìn có hơi lỏng lẻo.
Nhưng điều làm anh cảm thấy chết lặng chính là Chu Thanh đưa một cái quần thể thao ngắn ngủn làm lộ hết hai bắp đùi trắng như tuyết.
Cả người anh toát lên vẻ thuần khiết và gọn gàng của thiếu nữ.
Hạ Tiểu Bạch có chút lười biếng ngáp một cái rồi duỗi cái lưng mệt mỏi của mình làm lộ ra vòng eo thon thả và đường cong vòng ba.
Chu Thanh nhìn ngay ngẩn: “Tiểu Bạch à, càng nhìn tôi càng thấy cậu rất xinh đẹp.”
Hạ Tiểu Bạch tức giận nhìn anh ta một cái, chống nạnh nói.
"Tôi đã nói rồi, nếu muốn tán gái cùng nhau thì không vấn đề gì, nhưng nếu muốn đấu kiếm thì cút qua chỗ khác đi.”
Nói rồi anh cất bước đi về phía phòng học.
Chu Thanh cũng đi theo sau lưng thưởng thức bóng lưng của anh.
"Tiểu Bạch, cậu là con gái mà, sao chúng ta có thể đấu kiếm được.”
"Căn bản là cậu đâu có dùng kiếm được!”
Hạ Tiểu Bạch: (-_ -)! ! (? ? ? ︿
ε=ε=(giận °Д°
Hạ Tiểu Bạch (╬ ̄ 皿 ̄)= #( ̄#)3 ̄) Chu Thanh.
Hạ Tiểu Bạch nghiến răng nghiến lợi, miễn cưỡng vui cười nói: "Tuy tôi thân là con gái nhưng cũng có tâm hồn đàn ông.”
"Tôi chỉ thích mấy cô gái xinh đẹp, chắc cậu cũng biết Sở Thu Hi chính là bạn gái của tôi chứ.”
"Nói cách khác, tôi là một đứa bách hợp.”
Chu Thanh với đôi mắt thâm đen như gấu trúc thở dài: “Tiểu Bạch thật sự là một báu vật làm người ta không cách nào bỏ được.”
"Tôi biết rồi, nhưng tôi cũng sẽ không ngừng tán tỉnh cậu đâu.”
Hạ Tiểu Bạch bị lời nói của anh ta làm nghẹn họng, suýt chút nữa đã nằm sấp giữa đường.
Đôi mắt xinh đẹp nhìn anh ta: “Nếu tôi nói trước kia tôi vẫn là nam, sau này mới đột nhiên bị biến thành con gái thì cậu còn yêu tôi không.”
Chu Thanh sững sờ... nhìn đôi mắt màu hổ phách của anh rồi cười khặc khặc.
"Yêu chứ, dù sao thứ tôi thèm chính là cơ thể của cậu mà.”
"Cậu không cảm thấy chúng ta là người cùng chung chí hướng sao."
Hạ Tiểu Bạch muốn phun máu, hóa ra còn là đồng chí. Anh vung nắm đấm.
"Đi chết đi, nhận lấy mười tám móng vuốt của tôi đi này " ( ̄ε(# ̄)☆╰╮o( ̄皿 ̄
Trên cổ và mặt Chu Thanh có thêm mấy vết cào màu đỏ.
Anh ta có chút đau khổ, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó: “Đúng rồi Tiểu Bạch, cái váy nhỏ lúc nãy của cậu đâu.”
Hạ Tiểu Bạch xòe tay nhỏ ra nói: “Ném trong phòng rửa tay”.” Nhưng thật ra đã bị anh thu vào tủ quần áo hệ thống.
Chỉ cần được xem là đồ dùng của nữ và quần áo nữ thì đều có thể cho vào không gian hệ thống.
Ánh mắt Chu Thanh lóe lên, gãi đầu một cái: “Đúng rồi, tôi quên mất một việc, cậu về lớp trước đi, tôi còn có chuyện.’
Anh ta nói xong cũng chạy trốn... ... (=°w°=)
Làm gì có chuyện Hạ Tiểu Bạch không biết suy nghĩ của anh ta, quả nhiên là cùng chung chí hướng mà.
Hạ Tiểu Bạch trở lại lớp.
Cặp chân dài trắng nõn lộ ra khi anh mặc chiếc quần thể thao Versace siêu ngắn lập tức thu hút sự chú ý của mấy nam sinh trong lớp.
"Wow, em gái này học lớp chúng ta sao? Sao thấy hơi quen quen.”
Hạ Tiểu Bạch chưa ngồi xuống thì em gái mắt to Đào Na Na đã thốt lên.
"Hôm nay Tiểu Bạch tuyệt quá, đôi chân dài này đã quyến rũ mấy đứa con trai lớp mình chết mê chết mệt hết rồi.”
“Mình cũng muốn ôm một cái "
Hạ Tiểu Bạch thấy đôi mắt to xinh đẹp của cô thì cũng thấy vui sướng trong lòng, quả nhiên ngắm mỹ nữ có thể khiến cho lòng người vui vẻ. Anh cũng cười nói.
"Nếu như Đào mỹ nữ muốn ôm một cái cũng dễ thôi, tối nay chúng ta sang bên cạnh thuê một phòng, cậu muốn ôm bao nhiêu cũng được, chịu không?”
Đào Na Na cũng ngẫm nghĩ rồi cười một tiếng: “Được, tối nay chúng ta hẹn hò đi, coi chừng tới lúc đó tôi ăn cậu không còn manh giáp.”
"Chỉ sợ Tiểu Bạch chưa từng nghe tới chống ~ đẩy đó, hắc hắc "
Triệu Trình cũng đem cái đầu quấn băng lại gần: “Không ngại cho tôi tham gia chung chứ.”
Gương mặt xinh đẹp của Đào Na Na có chút nổi giận, bàn tay trắng như phấn đánh vào mắt trái anh ta: “Cậu thì cứ tự dùng tay của mình đi.”
Nhưng vào lúc này Chu Thanh lắc đầu tuyệt vọng quay lại, trên tay còn cầm một ly trà sữa, đặt lên chỗ của Hạ Tiểu Bạch một cách rất lạnh lùng. "Tiểu Bạch, mời cậu uống.”
Đôi mắt xinh đẹp của Hạ Tiểu Bạch hiện lên sự ngạc nhiên: “Cảm ơn Chu Thanh, hôm nay đúng là mặt trời mọc từ hướng tây.”
Triệu Trình lập tức đứng lên: "Chu Thanh, trà sữa của tôi đâu!"
Chu Thanh đá đá lên chỗ của anh ta: “Đi qua chỗ khác, đừng cản đường tôi.”
"Trà sữa của cậu ở còn ở quán đấy, tự đi lấy đi.”
------
Dịch: MBMH Translate