Ồ đúng rồi ! Vừa rồi cô ấy nói cái gì nhỉ ? Chân cô ấy bị thương, có chút đau, cần mượn chỗ để ngồi xuống.
An Văn Hoa lập tức đứng dậy, đi tới bên cạnh Hạ Tiểu Bạch, còn cố ý rướn người về phía trước ngửi.
Trong lòng anh càng bị đảo loạn bởi mùi hương tỏa ra từ làn da trắng mịn như tuyết của anh, anh ta rất ga lăng kéo chiếc ghế vốn dĩ thuộc về Phùng Hiểu Lan ra cho Hạ Tiểu Bạch.
"Học... học muội biết anh sao ? Nếu chân em đau thì nhanh ngồi xuống đi, có cần anh giúp em xoa bóp chân không ?"
Khi đang nói chuyện, ánh mắt của anh ta đã rơi vào đôi chân thon dài của Hạ Tiểu Bạch. Trắng nõn mịn màng như tuyết, vừa không có cảm giác bụ bẫm đẫy đà, cũng không có cảm giác gầy toàn là xương, chính là vô cùng hoàn mỹ.
Anh ta không còn kiềm chế được nữa, quỳ một gối xuống, chuẩn bị tóm lấy đôi chân thon dài của thiếu nữ.
Hạ Tiểu Bạch trong lòng đã khinh bỉ cái gã này cả vạn lần, chỉ mới là lần đầu tiên gặp mặt, mà anh ta liền động tay động chân, đàn ông thối tha gì không biết.
Anh cũng chỉ có thể ngại đỏ mặt, rụt chân vào phía trong : “Học trưởng An, không cần…”
Anh còn ho, tỏ ra bộ dạng cơ thể yếu ớt.
"Đây đều là bệnh cũ, đã đi khám rất nhiều bác sĩ nhưng đều không chữa khỏi được tình trạng sức khỏe kém của em".
"Khụ khụ khụ," Anh lấy bàn tay trắng nõn như ngọc nhẹ nhàng che đôi môi đỏ mọng của mình, giả vờ ra bộ dạng ốm đau bệnh tật.
An Văn Hoa nghe thiếu nữ ho như vậy đột nhiên có chút đau lòng, anh đánh vào bàn tay hôi hám có chút kích động của mình.
Anh ta vội đứng dậy, quan tâm hỏi : “Em bị bệnh rồi sao ?”
Hạ Tiểu Bạch nở ra một nụ cười thản nhiên, nhẹ nhàng lắc đầu, mái tóc dài cũng đung đưa theo : “Từ nhỏ em đã yếu ớt nhiều bệnh, cũng quen rồi.”
An Văn Hoa càng cảm thấy đau lòng hơn, thiếu nữ xinh đẹp biết mấy, lại chỉ có thể mang theo một thân thể ốm đau bệnh tật.
"Chắc là em rất lạnh nhỉ ? Thấy em ho rồi kìa."
Hạ Tiểu Bạch cũng chỉ có thể "Ừ" một tiếng : "Có một chút, có điều quen rồi, cũng không sao."
An Văn Hoa lại đứng lên nói : "Như vậy sao mà được chứ ?"
Anh ta búng ngón tay với người phục vụ ở đằng xa.
Người phục vụ đó nhanh chóng đi tới và hỏi : "Xin hỏi bây giờ bạn cần gọi gì ?"
Hạ Tiểu Bạch cũng có chút nghi hoặc.
An Văn Hoa nói : “Điều hòa ở đây lớn quá, xin hãy tắt điều hòa đi.”
Hạ Tiểu Bạch trong lòng phẫn nộ... Anh ta đang làm cái quái gì vậy, lão tử đây là nóng quá không chịu được muốn đến quán trà sữa này để tránh nóng.
Anh tắt điều hòa thì tôi làm sao còn vui vẻ được chứ ! Muốn cho lão tử nóng chết để dễ dàng thừa kế gia sản của tôi hả ! (Nói như thể cô có di sản vậy)
Người phục vụ có chút khó xử nói : "Nhiệt độ cao nhất trong thành phố hôm nay lên tới gần 40 độ. Nếu tắt điều hòa khách hàng của chúng tôi sẽ có ý kiến."
Hạ Tiểu Bạch vội vàng nhẹ nhàng nói : "Học trưởng An, không cần làm như vậy đâu."
"Vì một cô gái yếu đuối bệnh tật như em, không đáng để mọi người cùng em chịu khổ, cũng chỉ là hơi có chút lạnh mà thôi, em sớm đã quen rồi."
An Văn Hoa càng thêm đau lòng nhìn Hạ Tiểu Bạch, một thiếu nữ tinh tế thấu hiểu lòng người biết mấy. Rõ ràng là sức khỏe bản thân không tốt nhưng vẫn phải quan tâm đến cảm xúc của mọi người.
"Học muội, xin hãy yên tâm, có anh ở đây, anh sẽ không để em bị cảm lạnh đâu."
Anh ta lấy ra một tấm thẻ ngân hàng và nói : “Bây giờ toàn bộ quán này sẽ do bản công tử thanh toán. Tôi bao hết cả nơi này.”
"Nếu không phục, thì mời chủ quán của mấy người qua đây. Mặt bằng quán này là gia đình tôi cho thuê đó !"
Sau hàng loạt hành động điên rồ, cái gã này thực sự đã dọn sạch quán trà sữa, còn tắt điều hòa...
Hạ Tiểu Bạch chết lặng (ー_ー) Nếu biết sớm thì đã không tham gia vào thiết lập thiếu nữ ốm yếu, thật sự không bệnh cũng nóng thành bệnh.
An Văn Hoa vô cùng ân cần hỏi : "Học muội đã thấy đỡ hơn chưa ? Anh đã nhờ người tắt điều hòa rồi."
Hạ Tiểu Bạch khóe miệng hơi co giật, lúc này anh nóng đến mức không chịu được nữa, nhưng cũng chỉ có thể nở ra một nụ cười dịu dàng.
"Tốt hơn rồi..."
Cùng với sự biến mất dần dần của không khí mát mẻ của điều hòa, vầng trán trắng nõn của Hạ Tiểu Bạch đã toát ra lấm tấm những giọt mồ hôi lấp lánh, mồ hôi thơm khắp người càng ngày càng thơm.
Nhân viên của quán xung quanh và An Văn Hoa đều có thể ngửi thấy rõ ràng ngoài mùi trà sữa trong quán trà sữa ra, còn có tỏa ra mùi thơm thoang thoảng của thiếu nữ.
Loại hương thơm này rất đặc biệt, rõ ràng là rất nồng nhưng lại không có cảm giác thơm đến mức quá đáng, hoàn toàn không có mùi của nước hoa hóa học.
Ngược lại, nó mang lại cho con người cảm giác thoải mái yên bình, khiến người ta thân đang ở hiện thực nhưng lại có cảm giác trăng sáng trên không, gió mát thoang thoảng.
------
Dịch: MBMH Translate