Thời Gian Ấm Áp

Chương 5

Có lẽ vì quá đói, sau khi Cố Thanh Thời rời đi, Dư Tiểu Noãn ăn liền hai cái bánh bao rau thịt, một chiếc bánh mè nướng, cộng thêm một bát mì thịt bò.

Khi bước ra khỏi tiệm cơm, chạm vào cái bụng tròn vo qua lớp quần áo khiến mọi bực tức trong lòng cô tan đi phân nửa.

Dù gặp chuyện lớn gì, Dư Tiểu Noãn cô đây chỉ cần ăn uống no nê thì không còn đáng ngại.

Ở ký túc xá, Trần Tinh cùng Tô Ảnh rửa mặt xong đang nằm trên giường lướt di động.

Thấy Dư Tiểu Noãn trở về, Trần Tinh bật dậy khỏi giường: "Trời ơi, về rồi sao. Thế nào, hôm nay thành công không?"

Nghĩ đến những chuyện đã trải qua hôm nay, Dư Tiểu Noãn ủ rủ lắc đầu, đá chiếc giày cao gót ra sàn, đặt túi xách lên bàn, trực tiếp nằm lên giường như chết đi sống lại.

Tổ Ảnh thấy bộ dáng phô trương của cô, đưa đầu lại hỏi: "Phỏng vấn rốt cuộc sao rồi?"

Dư Tiểu Noãn khóc không ra nước mặt: "Có gì đâu mà nói, hai người không nói một tiếng đổi trắng thay đen, tất cả đều bị lộ."

"A" Trần Tinh nhảy khỏi giường chạy tới bên cạnh Dư Tiểu Noãn, lắc tay thúc giục: "Sao lại thế này, mau kể cho tớ."

Dư Tiểu Noãn ngồi dậy giận dữ: "Tớ đã nói rồi mà, công ty này mấy hôm trước đã nhận được bản lý lịch cũ của tớ, hôm nay lại mang đến bản hai người đã sửa hôm qua, hai người cũng hiểu, giờ lại hỏi tớ tại sao thế này, còn không dám xấu hổ ư?"

Trần Tinh há hốc mồm: "Không phải đó chứ, người trong công ty này thật quái gở, đã rõ hai bản lý lịch không giống nhau lại còn bắt người ta đến phỏng vấn, đây không phải cố ý gây khó dễ cho người ta sao?"

Tô Ảnh có chút không hiểu: "Theo lý mà nói, một công ty nhận được cả trăm bộ hồ sơ mỗi ngày, cho dù hai bản lý lịch của cậu có chỗ khác biệt, người ở bộ phận nhận sự cũng không tìm ra được. Hoặc cũng có thể, có người để ý tới cậu, cho nên sẽ hiểu rõ với hồ sơ của cậu."

Dư Tiểu Noãn mở miệng muốn nói sự tình xảy ra với Cố Thanh Thời, nhưng cuối cùng lại nuốt trở lại, dù sao cũng không còn gặp mặt nữa, sao lại phải phí sức lý giải điều này?

"Ai biết được, có lẽ... do tớ xui xẻo, xem ra ông trời cũng không chấp nhận việc tớ viết thêm hơn một năm kinh nghiệm làm việc kia, đáng lẽ tớ nên thành thành thật thật khai báo."

"Đừng" Trần Tinh vội vàng ngăn cản: "Chỉ là một cuộc phỏng vấn mà thôi, cậu phải khôn khéo để lần sau không bị phát hiên. Tớ nói với cậu, Tô Ảnh hôm nay đã tìm được việc, lương lại cao, cậu nghĩ xem tại sao bọn mình không thử lần nữa?"

"Cái gì?" Dư Tiểu Noãn kích động, đứng dậy nhìn về phía Tô Ảnh, vẻ mặt bộ dáng đều mang vẻ hâm mộ: "A Ảnh, cậu quá lợi hại. Khi nào thì bắt đầu đi làm?"

Tô Ảnh nhún vai: "Ngày mốt liền đi"

Dư Tiểu Noãn nghiêng người liếc cô ấy một cái: "Chuyện bé tí thế mà cậu cũng khoe à. Trương Bằng có tìm cậu không, có phải hay không tâng bốc cậu lên trời rồi chăng?"

Trần Tinh nói: "Cậu về muộn nên không kịp tham gia cuộc họp, gương mặt Trương Bằng khi thấy Tô Ảnh hôm nay, ai ui, nhìn mà nổi cả da gà."

Dư Tiểu Noãn cười nói: "A Ảnh tìm được viêc, trung tâm sẽ chia hoa hồng cho anh ta, anh ta sao có thể không vui? Đúng rồi, các bạn nam có ai tìm được việc không?"

"Có Tô Khải" Trần Tinh nói xong, dựa sát vào Dư Tiểu Noãn, thì thầm vào tai: "Hơn nữa, hai người lại ở cùng làm chung một ty, cậu nói bọn họ có thể xảy ra gì không nhỉ?"

"Không phải chứ? Hai đại thần PHP thế nhưng lại có thể cùng làm trong một công ty? Có duyên, rất có duyên nha."

Trần Tinh liếc nhìn cô: "Cậu khoan kích động, còn rất nhiều tin tức thú vị muốn nói cho cậu đây"

Dư Tiểu Noãn khó hiểu: "Tin gì mà thú vị?"

"Khụ khụ " Trần Tinh thì thầm nói nhỏ, giọng nghiêm túc: "Tớ nghe nói, cậu ấy cùng Tố Khải hai người họ thuê một căn hộ gần công ty, ngày mai sẽ dọn đến"

Dư Tiểu Noãn nháy mắt bùng nổ, trực tiếp trèo thang leo lên giường Tô Ảnh, lắc cô: "Tiểu Tinh nói hai người sẽ cùng thuê nhà, có phải thật không? Một phòng hay hai phòng? Hai người có bí mật gì sau lưng đó, nói ngay!"

Tô Ảnh bị cô lắc một trận đến choáng váng cả đầu, đứng dậy đẩy cô: "Đi đi, ai cho cậu leo lên giường của tớ, mau đi xuống"

"Không được, cậu phải thành thật, thật sự có chuyện gì?"

"Có gì đâu mà sao trăng ở đây, bọn tớ chỉ là đồng nghiệp bình thường cùng thuê chung nhà, giá nhà ở thành phố S quá cao, cùng thuê hai người đều có lợi."

"Thật không?" Dư Tiểu Noãn giảo hoạt cười cười: "Hợp đồng thuê nhà là ai đề nghị?"

"Là Tô Khải, tớ nghĩ sẽ thuê một phòng nhỏ gần công ty, không nghĩ tới cậu ấy cũng đã thuê một nơi khá tốt, hai phòng ngủ một phòng khách, cho nên liền cho tớ thuê một phòng trong đó."

Dư Tiểu Noãn gật đầu, ý cười trên mặt không giảm: "Nếu đây thật sự là một bộ phim tình cảm, Tô Khải kia khẳng định có ý với cậu, cho nên cố ý thuê nhà có hai phòng, như thế có thể ở gần người cho thuê hơn... "

"Dư Tiểu Noãn!" Tô Ảnh hét lên: "Tớ nghĩa cậu xem phim hơi nhiều, không cần động não phải không? Hai chúng tớ lúc học ở trung tâm còn chưa nói chuyện với nhau đó, OK?"

Dư Tiểu Noãn dang hai tay: "Bình thường tớ không xem phim, tớ chỉ đọc tiểu thuyết thôi. Nhưng nói một lần nữa, hầu hết các phim truyền hình hiện tại đều là chuyển thể từ tiểu thuyết, cho nên cậu nói như thế cũng đúng một phần."

"Được rồi, nhanh đi xuống, tớ thật sự không chịu nổi cậu." Tô Ảnh thúc giục.

Dư Tiểu Noãn cảm thấy làm loạn đã đủ, cũng không nán lại lâu, từ giường Tô Ảnh leo xuống, cầm khăn mặt cùng với đồ dùng vệ sinh bước vào phòng tắm.

Khi cô bước ra, Trần Tinh mặt hạnh phúc đang ngồi xếp bằng trên giường trò chuyện cùng bạn trai, Dư Tiểu Noãn lén bĩu môi, người này mỗi ngày đều phát cẩu lương, nhưng cô còn đang độc thân đấy, thật đáng thương.

Cô bất lực lắc đầu, ngồi lên giường sấy tóc, không khỏi liền nghĩ tới Cố Thanh Thời.

Dựa theo lời của Tô Ảnh cùng Trần Tinh vừa nói, một công ty có thể chú ý tới hai bản lý lịch khác biệt của cô, đích thật có xác suất vô cùng nhỏ.

Có lẽ khi Cố Thanh Thời nhận được bản lý lịch đầu tiên của cô liền ngoại lệ chú ý, cho nên mới phát hiện ra cô làm giả hồ sơ.

Vậy thì... lời mời phỏng vấn của công ty kỹ thuật của cô là chủ ý của Cố Thanh Thời, anh có hay không chỉ là đơn thuần muốn phỏng vấn cô?

Nhưng rất nhanh cô đã bác bỏ suy nghĩ đó.

Chi bằng nói thái độ của Cố Thanh Thời hôm nay, chỉ sợ là hận không thể giết chết cô, ngay cả muốn nhìn cô thì chỉ là muốn xác nhận cô so với anh hiện tại quá kém cỏi.

Cô lắc đầu không biết làm sao, buộc mình không nghĩ tới anh, thay vào đó nhìn Tô Ảnh ở giường trên: "A Ảnh, ngày mai mấy giờ cậu đi, hành lý cậu nhiều, tớ ngày mai không có phỏng vấn, nếu được thì tớ tiễn cậu nhé?"

Tô Ảnh đang cầm quyển sách <<Định hướng, hình thức và thực tiễn PHP >>, cô ấy đọc cách cẩn thận. Nghe cô nói thì ngây ra một lúc, nói ngay: "Không cần đâu, Tô Khải đã gọi cho công ty vận chuyển, thuận tiện đem hành lý của tớ chở đi"

Biểu hiện rõ ràng như thế! Dư Tiểu Noãn gào thét trong lòng một tiếng, còn nói là hai người không có quan hệ?

Có điều thấy Tô Ảnh không suy nghĩ nhiều, cậu ấy có phải chậm chạp không biết Tô Khải đang theo đuổi mình ư?

Cô định mở miệng nói hai câu, nhưng lại nghĩ, đây cũng chỉ là lý luận suông mà thôi, nếu cô đoán sai chẳng phải xấu hổ lắm sao.

Hơn nữa từ khi gặp Cố Thanh Thời, trái tim cô đã thành một mớ hỗn độn. Thôi quên đi, đi ngủ tốt hơn!

Cô lẩm bẩm trong lòng, chui vào chăn mở di động lên.

Mở QQ ra, phát hiện đột nhiên có thêm một người bạn có tên là [Thời Gian], mở thông tin cá nhận thì phát hiện hóa ra là... Cố Thanh Thời?

Đầu Dư Tiểu Noãn "oong" lên, tối nay anh giận dữ bỏ đi, hiện giờ còn thêm QQ cô để làm gì? Tóm lại cô nên đồng ý... hay phớt lờ nó?

Ngay lúc cô do dự, bàn tay cô đã nhanh hơn so với tốc độ phân tích của não bộ, trực tiếp nhấn chấp nhận.

Sững người hai giây, trong lòng dâng lên tia khác thường.

Nhấn vào khung chat, suy nghĩ xem có nên nói tiếng xin chào, nhưng cuối cùng cô vẫn bỏ cuộc.

Cách biệt nhiều năm, trong lúc này thật không có gì để nói.

Bỗng xuất hiện một tin nhắn thông báo: Thời gian mời bạn gia nhập nhóm chat.

Nhìn màn hình im lặng ba giây, cô tiếp tục nhấn đồng ý.

Ngay sau khi đó, nhóm đã nhốn nháo hẳn lên.

Hàn Húc: Này, Thanh Thời, cậu đã không hoạt động trong nhóm một thời gian, hôm nay sao lại mời một mỹ nữ vào thế hả?

Hàn Húc: Xin chào, mỹ nữ. Tôi là bạn bè chí cốt của Thanh Thời, tôi là một trong hai siêu cấp vô địch soái ca - Hàn Húc, gọi tôi Húc ca là được, xin hỏi mỹ nữ là ai thế? Chúng ta làm quen có được không?

Từ Mỹ Gia; Wow, mỹ nữ, Cố đại thần lại đích thân mời cô vào sao? Ai đây ta? <cười xấu xa>

Lôi Tiên Phi: Này Thanh Thời, khi nào thì cái hội này lại có mỹ nữ ở đây, không phải là giới tính giả chứ? Muốn xem ảnh.

Hàn Húc: Đúng đúng, ảnh, đưa ảnh đây!

.......

Nhìn thấy những cái tên xa lạ bàn tán về sự xuất hiện của cô, Dư Tiểu Noãn cảm giác như mình đang mơ.

Tìm kiếm tên thành viên trong nhóm, tính cả cô có tổng cộng bảy người, tất cả đều là những thành phần ưu tú thời trung học. Tuy nhiên cô không nghĩ tới, có một người sẽ được làm bạn với họ.

Nhìn chằm chằm khung nhắn do dự vài giây, cô tính toán có lẽ nên trả lời vài câu.

Ai ngờ, Cố Thanh Thời đã nhanh chân hơn cô một bước.

Cố Thanh Thời:Cô ấy là Dư Tiểu Noãn.

Nhóm chat lập tức an tĩnh.

Ba mươi giây sau..

Hàn Húc: Tin tức lớn a, thật là Dư Tiểu Noãn? Biến mất sáu năm lại đột ngột trở về, thế nào, hai người lại ở cùng một chỗ?

Lôi Tiên Phi: Chúa ơi, Cố Thanh Thời cậu là lên trời xuống đất tìm Dư Tiểu Noãn trở về?

Từ Mỹ Gia: Tiểu Noãn, thật là cô sao? Mấy năm nay chạy tới chỗ nào, không nói một tiếng liền chơi trò mất tích, khiến chúng tôi đều lo lắng có biết không hả? Cái kia... Cô cùng Cố đại thần đã quay lại với nhau?

Hàn Húc: Tò mò

Lôi Tiên Phi: +1

Hàn Húc: Dư Tiểu Noãn này, rốt cuộc có phải hay không là cô... nói một câu đi.

Lôi Tiên Phi: Đúng đấy, vào nhóm cả nửa ngày một câu cũng đều chưa nói. Ngồi chờ nãy giờ cũng nên nói đi chứ?

Dư Tiểu Noãn nhìn chằm chằm những câu hỏi chặt chẽ nhảy ra liên tục kia, bỗng nhiên cảm thấy vô tội.Bọn họ còn không chừa cho cô cơ hội nói chuyện a.

Thở dài một hơi, cô mở khung chat đánh mấy chữ gửi đi.

Hơi Ấm: Chào mọi người, tôi là Dư Tiểu Noãn, đã lâu không gặp! <mỉm cười>

Hơi Ấm là biệt danh trên mạng của cô. "Tiểu" tức là "Hơi", Tiểu Noãn tức là Hơi Ấm. Đã từ rất lâu, cô còn đắc chí bản thân có thể nghĩ ra cái tện nghệ thuật gần sát tên thật của mình.

Hàn Húc: Tôi phải lau nước mắt, nhân vật nữ chính cuối cùng đã xuất hiện. Bùng nổ bùng nổ.

Lôi Tiên Phi: Xin cô đó, nhiều năm không gặp, một ảnh chụp cô cũng tiếc không cho chúng tôi nhìn một lần?

Từ Mỹ Gia: Đúng đó, tôi cũng muốn nhìn một chút hình ảnh hiện tại của cô đó Tiểu Noãn, niệm một câu thần chú. <kích động>

Dư Tiểu Noãn thấy yêu cầu khó khăn của ba người bọn họ, không khỏi gãi đầu, suy nghĩ cách từ chối.

Ai biết được, Cố Thanh Thời lại mở miệng nói một câu.

Cố Thanh Thời: Tiểu Noãn, ngủ sớm đi, đừng để ý đến bọn họ.

Nhìn chằm chằm vào một câu này của Cố Thanh Thời, Dư Tiểu Noãn nhất thời ngây người, sau đó người khác nói gì cô đều không đọc nổi, không thể nói rõ cảm giác trong lòng.

Chỉ một câu ngắn ngủi như vậy, cô lại nghe mùi cưng chiều. Loại cảm giác này thật tốt, khiến cô lại nhớ lại trước kia, mỗi lần cô gặp vấn đề nan giải thì anh luôn đứng ra giúp cô giải quyết.

Nhưng đêm nay anh rõ ràng đã cãi nhau với cô, sao trong nháy mắt lại thay đổi? Có phải hay không người này bị tâm thần phân liệt?

Nếu có thể đem ra so sánh, cô vẫn thích bộ dạng này của anh hơn.

Cô không khỏi cong môi, đặt điện thoại sang một bên, ngọt ngào mà chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, Dư Tiểu Noãn bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại của mình.

"Vâng, xin chào... là tôi... cái gì?" Dư Tiểu Noãn ngồi dậy khỏi giường, sờ cái trán thông minh của mình, trên mặt biểu cảm có chút quái dị: "Cái kia.... Cô thật sự không có lầm sao, tôi hôm nay đến thử việc?... Được được, tôi nhất định sẽ đến đúng giờ!"

Tắt điện thoại, Dư Tiểu Noãn vẫn cảm thấy khó tin, chuyện này cũng đến quá đột ngột?

Hôm nay Tô Ảnh cùng Tô Khải chuyển nhà, rời đi từ sớm, Trần Tinh buổi chiều có buổi phỏng vấn nên giờ còn chưa thức, khi nghe chuyện công việc của Dư Tiểu Noãn có chuyển biến tốt, nhất thời cơn buồn ngủ tiêu tan, ôm chăn ngồi dậy: "Không phải chứ Tiểu Noãn, cậu mang vận cứt chó đi phỏng vấn, ngày hôm qua đã thế kia mà công ty còn cho cậu cơ hội thử việc?"
Bình Luận (0)
Comment