Trước đây cũng không phải chưa từng xảy ra chuyện như vậy, đấu sĩ là thần tượng hot nhất thời đại này, khó tránh khỏi sẽ gặp phải đủ loại quấy rối, còn nữ nô nhỏ tất nhiên không có tư cách đi xem biểu diễn đấu bò hôm nay nhưng cô ta đã nghe nói đến màn trình diễn tuyệt vời của Trương Hằng, vừa tự hào vừa khiến cô ta càng cảm thấy gánh nặng trên vai.
Khoảng thời gian sống cùng Trương Hằng cũng là khoảng thời gian cô ta vui vẻ nhất, cô ta sinh ra ở Rome, gia đình trước đây không giàu có nhưng cũng không thể nói là nghèo nhưng họa vô đơn chí, cô ta vừa mới chào đời không lâu thì cha cô ta đã phạm tội, không những bản thân mất mạng mà vợ con cũng trở thành nô lệ.
Tuy nhiên cô ta không cảm thấy thân thế của mình có gì thảm thương, có lẽ vì khi đó cô ta còn quá nhỏ, không cảm nhận được nỗi đau do biến cố lớn mang lại, từ khi hiểu chuyện đã là nô lệ rồi nên rất dễ dàng chấp nhận điều này, cũng biết tương lai sẽ đón chào mình số phận gì, vì vậy khi được chỉ định đến hầu hạ Trương Hằng đã chuẩn bị sẵn sàng mọi giác ngộ.
Nhưng không ngờ chủ nhân mới lại là một người khá đặc biệt.
Mặc dù bình thường trông người có vẻ lạnh lùng, bình thường về nhà cũng không thích nói chuyện nhưng khi cô ngủ trên mặt đất, hắn sẽ hỏi cô có lạnh không, hơn nữa gần đây có thời gian còn tự tay giúp cô đóng một chiếc giường thấp, nữ nô nhỏ vô cùng cảm động, trong lòng ngọt ngào mấy ngày, cũng khiến cô càng quyết tâm chăm sóc tốt cho cuộc sống của người kia.
Vì vậy lúc này cô rất kiên quyết chặn trước ngực Commodus và những người khác, hung hăng nói: "Dừng lại dừng lại, các ngươi là ai, từ đâu đến, không biết người ngoài không được vào đây sao?"
"Chúng ta là ai?" Commodus nhướng mày, cảm thấy hơi buồn cười, từ trong ngực móc ra một đồng sestertius ném cho nữ nô nhỏ.
"Hối lộ cũng vô dụng." Tuy nhiên, khi thấy vậy, nữ nô nhỏ lại ưỡn ngực nói, vẻ mặt không vì tiền mà động lòng.
"Không phải hối lộ, ngươi xem đồng tiền đó đi, đây là tiền mẫu, sau này nếu không có gì bất ngờ thì tiền mới sẽ được đúc theo đồng tiền mẫu này."
"Hả?" Nữ nô nhỏ cúi đầu nhìn đồng xu trong tay, có chút nghi ngờ: "Người trên này sao lại hơi giống ngươi?"
"Chỉ hơi giống thôi sao?" Commodus cau mày: "Xem ra phải làm thêm mấy bản nữa để so sánh mới được."
Trương Hằng nghe thấy tiếng cãi vã từ bên ngoài, trong đó có giọng của Commodus, hắn liền đi ra khỏi nhà.
"Bệ hạ."
"Bệ hạ?" Nữ nô nhỏ giật mình: "Chờ đã, ngươi không phải là..."
"Ở La Mã cũng không ai dám mạo danh hoàng đế đâu." Commodus phất tay, bảo vệ bên cạnh lui sang một bên, còn Trương Hằng thấy vậy cũng bảo nữ nô nhỏ về nhà trước.
"Bệ hạ đến tìm ta muộn như vậy có chuyện gì không?"
Đây là một câu hỏi hay, bản thân Commodus cũng không biết tại sao mình lại muốn gặp Trương Hằng như vậy.
Sau khi xem xong buổi đấu bò vào buổi chiều, tâm trạng của hắn vẫn không thể bình tĩnh trong một thời gian dài, hình ảnh Trương Hằng oai phong trên lưng bò không ngừng hiện lên trong đầu hắn, cộng thêm việc hắn vừa nhận được một tin xấu, trong viện nguyên lão dường như có sóng ngầm, có người ngoài mặt tươi cười với hắn nhưng sau lưng lại liên kết với những người khác không biết muốn làm gì, tâm trạng của Commodus có chút bực bội, liền rời khỏi hoàng cung, đi dạo đến đây.
Tất nhiên, những chuyện này không thể nói với người ngoài.
Commodus đang định chúc mừng Trương Hằng về thành tích đạt được trong buổi đấu võ trước đó nhưng hắn chưa kịp mở lời thì nghe Trương Hằng nói tiếp: "Bệ hạ có vẻ như đang có chuyện gì phiền lòng."
"Ngươi biết được từ đâu, chẳng lẽ ngươi biết đọc thuật tâm linh sao?" Commodus kinh ngạc nói.
Trương Hằng không trả lời, mà quay người đi vào nhà, một lát sau cầm hai thanh kiếm tập ra, ném một thanh cho Commodus.
"Hả?" Commodus nhận lấy thanh kiếm gỗ, có chút bất ngờ.
"Tấn công ta đi." Trương Hằng nói, nắm lấy thanh kiếm gỗ còn lại.
"À, ta không biết đấu võ." Commodus như nhặt phải thứ gì đó nóng bỏng, vội vàng trả lại thanh kiếm gỗ trong tay.
Nhưng sau đó nghe Trương Hằng nói: "Ngài là người đã từng cầm quân đánh trận, hẳn cũng đã từng luyện tập cách chiến đấu chứ."
"Tất nhiên rồi." nhắc đến chuyện này, Commodus vẫn khá tự hào: "Một hoàng đế đủ tư cách cần phải biết cách cầm quân đánh trận, mặc dù hầu hết thời gian ta không cần phải xung phong hãm trận nhưng võ nghệ của ta thực ra cũng khá tốt, ta có thể một mình hạ gục hai tên lính thường, phụ hoàng cũng từng khen ta nhưng vẫn không lợi hại bằng ngươi."
"Vậy thì được rồi." Trương Hằng bãi ra tư thế phòng thủ: "Ta không biết ngài đang phiền lòng vì điều gì nhưng ta nghĩ ta có thể khiến ngài quên đi nỗi phiền muộn, mặc dù chỉ là tạm thời."
"Không không không." Commodus xua tay: "Ta không thể, ta là hoàng đế, ta không nên làm những chuyện như thế này, nếu bị người khác nhìn thấy..."