Mãi cho đến khi ăn xong cơm tối Trương Hằng mới có thời gian kiểm tra một thoáng giao diện nhân vật bản thân, tin tức của hắn cũng lại lần nữa được đổi mới.
Tên: Trương Hằng
Giới tính: Nam
Tuổi tác: 19
Số hiệu người chơi: 07958
Đã trải qua số vòng trò chơi: 3
Điểm tích lũy: 777
Vật phẩm: Cái bóng của chìa khóa (E), Cái bóng (D)
Kỹ năng: Đàn piano lv1, ngôn ngữ tinh thông lv1(ba môn ngôn ngữ đạt đến tiêu chuẩn giao lưu hằng ngày), cải tiến và sửa chữa lv1, trượt tuyết lv1, leo núi lv1, bắn cung lv2, kỹ năng sinh tồn lv2, kỹ năng lái xe lv2, bắn sung lv2
Đánh giá: Người chơi có thể biến thành cái bóng, đồng thời nắm giữ kỹ năng lái xe, bắn súng, kỹ năng sinh tồn và các loại kỹ năng bắn cung... có đủ năng lực tự vệ nhất định, nhưng đồng thời không có kỹ năng nổi bật, dự tính có thể thông qua bảy vòng trò chơi. ... ...
Trải qua thế giới hiện thực luyện tập ba tháng, tăng thêm 48 giờ, kỹ năng leo núi của Trương Hằng cuối cùng từ lv0 đột phá đến lv1, hiện tại hắn có thể tay không leo lên đa số tường đá nhân tạo, vách đá tự nhiên mà nói thì phải nhìn tình huống nhất định, góc độ, chất đá cũng có thể ảnh hưởng đến độ khó.
Mà bắn súng và trượt tuyết thì là hai kỹ năng mới mà hắn đạt được trong phó bản trước, trong đó bắn súng là kỹ năng mà hắn có thiên phú nhất, chỉ dùng một tháng từ người mới chưa cầm súng trở thành lv1, mà sau đêm hắn cùng Simon trốn thoát căn cứ đội du kích, ở bên hồ quyết đấu với cao thủ thần bí, cũng kích phát ra tiềm năng trong thân thể hắn. Cuối cùng hắn chẳng những thắng được trận quyết đấu sinh tử kia, còn tăng kỹ năng bắn súng lên lv2. Mà cái này còn chưa phải kết thúc, về sau ở Thụy Điển sống cùng Simon, hai người thường xuyên cùng một chỗ lên núi đi săn, Simon truyền tất cả kỹ năng cho hắn, bởi vậy trình độ bắn súng của Trương Hằng hiện tại đã sớm vượt xa lv2, cách lv3 còn có bao xa hắn cũng không biết. Trên thực tế hắn cũng phát hiện, khi một loại kỹ năng đạt tới lv2 xong, lại muốn tăng lên sẽ rất khó khăn, bởi vì cái này đã mang ý nghĩa vô cùng xuất sắc trong số người bình thường, không gian tiến bộ về sau rất hẹp, dùng bắn cung lv2 làm thí dụ, Trương Hằng đã cảm giác được chỉ bằng luyện tập hắn nhiều lắm chỉ có thể duy trì ở trình độ này, nghĩ muốn tăng cấp phải cần yếu tố bên ngoài kích thích. Giống như quyết đấu sinh tử bên hồ đêm đó, nhưng loại chuyện này cũng không dễ gặp phải, nếu có thể mà nói Trương Hằng thậm chí hi vọng vĩnh viễn cũng không muốn gặp. Hiểu rõ tình huống hiện tại, Trương Hằng đóng lại giao diện nhân vật.
Ban đêm sóng gió trên mặt biển cũng lớn lên, Trương Hằng nằm ở trên võng, cảm giác bữa tối vừa ăn xong đang lắc lư trong bụng, lúc trước hắn cũng ngồi qua thuyền biển, chỉ là thời gian nửa ngày không dài, hơn nữa sóng gió cũng tương đối bình tĩnh, bởi vậy vẫn ổn. Nhưng hiển nhiên tình huống bây giờ đã khác, nhất là chen chúc cùng một chỗ với đám người chưa biết đã bao lâu không tắm, trong không khí hỗn hợp các thể loại mùi, thế là cũng không lâu lắm, Trương Hằng nhịn không được phun ra. Đám cướp biển thấy thế bộc phát một trận oanh cười:
"Nói đùa chứ, ngươi chẳng lẽ là chim non lần đầu tiên ra biển sao?"
"Đúng vậy, ta đã bắt đầu có điểm hối hận trước đó trên boong thuyền để cho hắn gia nhập chúng ta." Một tên cướp biển khác cũng lên tiếng phụ họa nói. Sinh hoạt trên biển buồn tẻ vô vị, bởi vậy tìm thú vui cũng là kỹ năng cơ bản của đám cướp biển. Trong đó cũng có kẻ lấy giúp người làm niềm vui, một người cướp biển da đen đưa tới cho Trương Hằng một cái thùng gỗ, để cho hắn có thể nôn ở bên trong, trừ cái đó ra còn giúp hắn rót chén nước.
"Cám ơn." Trương Hằng nôn xong cũng cảm thấy dễ chịu hơn, dùng nước ngọt súc súc miệng rồi nói cám ơn.
"Không cần khách khí, đừng để lời nói của đám người kia ở trong lòng, những tên kia chẳng qua là miệng thối mà thôi, người không xấu, ngươi ở lâu liền sẽ phát hiện." Người cướp biển da đen duỗi ra một cái tay:
"Goodwin, pháo thủ của Sư Tử Biển."
"Trương Hằng." Trương Hằng một tay ôm thùng gỗ, dùng một tay khác nắm tay.
"Trước đó ta nhìn thấy biểu hiện của ngươi ở trên boong thuyền, phi thường khiến người ấn tượng khắc sâu, ngươi trước đó làm gì, quân nhân sao?" Goodwin tràn đầy phấn khởi nói.
"Không kém bao nhiêu, ta trước đó đích xác có tham gia qua... Một hồi chiến tranh."
"Các ngươi thắng sao?"
"Không tính đi, nhưng ít nhất ta cùng người ta quan tâm đều may mắn còn sống sót."
"Ngươi thực may mắn, ta cũng từng tham gia chiến tranh, thế nhưng chúng ta thất bại." Goodwin kéo ra cổ áo của mình, lộ ra dấu ấn trên ngực trái:
"Bộ lạc của ta bị một bộ lạc khác đánh bại, bọn họ giết cha và mẹ của ta, còn có người già trong bộ lạc, đem ta cùng anh em của ta còn có em gái 6 tuổi bán cho một đội người buôn bán nô lệ, ta không nhớ rõ chúng ta ngồi thuyền bao lâu, khi đó tất cả mọi người đều bị xiềng xích, chen ở kho hàng nhỏ hẹp tầng thấp nhất, người kề sát nhau, không có cách nào di động, trên thực tế ngay cả không gian hô hấp đều không có, lúc chúng ta đến mảnh đất mới được bọn hắn gọi là thuộc địa mới, trên cả chiếc thuyền 300 người da đen, chỉ còn lại không tới 80 người còn có thể thở gấp, mà em trai của ta đã chết ở trong ngực của ta."
"Thật xin lỗi nghe đến những thứ này." Trương Hằng nói.
Buôn bán nô lệ da đen bắt đầu tại thế kỷ 15, ở thế kỷ 17,18 đạt đến thời kỳ mạnh mẽ nhất, thuộc địa khai khẩn cùng xây dựng cần lượng lớn sức lao động giá rẻ, chỉ dựa vào di dân châu Âu hiển nhiên không hề hiện thực, thế là các thương nhân liền đem ánh mắt dời về phía châu Phi, các nước châu Âu ở nơi đó tranh nhau thành lập thương trạm và thành lũy, hoặc kích động quan hệ giữa các bộ lạc, thu mua tù binh bắt được trong chiến tranh, hoặc tự mình động thủ đi săn nô lệ da đen. Vị trí thời đại mà Trương Hằng đang ở chính là lúc tam giác thương mại hưng thịnh, các thương nhân từ châu Âu xuất phát, tiến về châu Phi, mua sắm nô lệ da đen, tiếp theo đem nô lệ da đen vận chuyển đến châu Mỹ, bán cho chủ nông trường châu Mỹ, sau đó lại đem vàng, cà phê, bông vải các loại đặc sản từ châu Mỹ vận chuyển lại châu Âu, dùng phương thức này đạt được bạo lợi kinh người.
Loại tình huống này kéo dài mãi cho đến cuối thế kỷ 18 đầu thế kỷ 19, các nước Anh Pháp Mỹ dần dần cấm chỉ buôn bán nô lệ da đen xong mới có chuyển biến tốt, mặc dù chính phủ không hỗ trợ hành vi này nhưng lén lút buôn lậu vẫn như cũ rất hung hăng ngang ngược, buôn bán nô lệ da đen chân chính suy yếu còn phải đợi đến đến thế kỷ 19 thập niên sáu mươi, đó là nói sau.
"Ta ở Charleston bị một người chủ vườn cà phê mua lại, lao động tám năm nơi đó, về sau lại bị bán đến một chiếc thuyền làm thủy thủ, làm công việc nhiều nhất, ăn lại kém cỏi nhất, mãi đến khi nàng phát hiện chúng ta."
"Ai?"
"Sư Tử Biển, nàng cho ta tự do, tiếp nhận ta, người ở phía trên xem ta như đồng bạn, anh em, thời điểm chiến đấu chúng ta giao lưng nhau cho đối phương, nơi này không có chủ nhân nô lệ, chúng ta đều là người tự do bình đẳng, hơn nữa, chúng ta đều có một ngôi nhà chung."
"Nơi nào?"
"Nassau." - Thương mại tam giác (Triangular trade)