Sau khi trọng tài tuyên bố Trương Hằng là người chiến thắng cuối cùng, bao gồm cả hoàng đế trẻ tuổi, mọi người đều đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình, dành tặng cho nhà vô địch những tràng pháo tay và lời chúc mừng.
Trên bầu trời đổ xuống một trận mưa cánh hoa hồng, sau đó trọng tài đưa cành cọ và vòng nguyệt quế tượng trưng cho chiến thắng đến trước mặt Trương Hằng.
Trương Hằng đội vòng nguyệt quế dưới sự chứng kiến của hơn chín vạn khán giả có mặt tại hiện trường, sau đó lại giơ cành cọ trong tay, đi một vòng quanh sân.
"Chúc mừng ngươi, lần này kiếm được không ít tiền, khiến ta có chút ghen tị rồi."
Pompeianus nghiêng đầu nói với Lucilla bên cạnh, Lucilla vì đặt cược sớm nhất, khi đó tỷ lệ cược của Trương Hằng còn khá cao, tính ra như vậy Lucilla có thể kiếm được gấp đôi thu nhập, mà trước sau chỉ mất có ba ngày.
"Cho nên đôi khi con người vẫn phải mạo hiểm một chút." Lucilla mỉm cười.
Pompeianus nghe vậy cũng mỉm cười gật đầu: "Ngươi nói đúng."
"Biết ta thích nhất điểm nào của ngươi không?"
"Ừm?"
"Cho dù ngươi không đồng ý với quan điểm của một người nhưng chỉ cần không ảnh hưởng đến lợi ích của ngươi, ngươi cũng sẽ không phản bác đối phương, ngược lại còn thuận theo lời của đối phương để bày tỏ sự đồng tình nhưng trong lòng ngươi, tám phần là cảm thấy đối phương là một thằng ngốc."
"Là cái gì khiến người vợ xinh đẹp của ta hiểu lầm ta như vậy?" Pompeianus cười khổ: "Ta thực sự rất hâm mộ ngươi, ngươi có tầm nhìn độc đáo, lại tràn đầy khí phách, khí phách này thậm chí còn vượt qua những người đàn ông xung quanh, vừa kiếm được một khoản thu nhập khiến ngay cả ta cũng phải đỏ mắt, ta sao có thể..."
Lời của Pompeianus chỉ nói được một nửa thì bị Lucilla áp lên môi, sau đó Lucilla lại bất ngờ hôn xuống.
Không giống với những người phụ nữ khác mà Pompeianus từng gặp, nụ hôn của Lucilla khá hung hăng, giống như con người cô vậy, táo bạo, phóng khoáng, không hề che giấu sức hấp dẫn của mình.
Hai người cứ thế ôm hôn nhau trên khán đài như không có ai, tuy nhiên trong suốt thời gian đó, một mắt của Lucilla vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Trương Hằng trên đấu trường, đồng thời khóe miệng cô ta nở một nụ cười thích thú, giống như một cô bé gái đột nhiên phát hiện ra một món đồ chơi mới vậy. ... ...
Đợi đến khi tiếng reo hò nhỏ đi một chút, hoàng đế trẻ tuổi cũng hắng giọng.
"Vị đấu sĩ dũng cảm, hãy tiến lên, để ta nhìn rõ diện mạo của ngươi." Commodus nói.
"Tuân lệnh, bệ hạ." Trương Hằng tỏ ra như thể trận đấu tay đôi một chọi một tối qua chưa từng xảy ra, đi đến dưới khán đài của hoàng đế trẻ tuổi.
Commodus bây giờ càng nhìn Trương Hằng càng thấy thuận mắt, người phương Đông này thực lực mạnh mẽ, đáng quý hơn là lại rất thông minh, luôn có thể lĩnh hội chính xác ý tứ của hắn, mà hiện tại bên cạnh hắn đang thiếu người như vậy.
Tất nhiên nói chính xác hơn thì bên cạnh Commodus hiện tại thiếu đủ loại nhân tài, mặc dù cha hắn đã để lại cho hắn một nhóm người già phụ chính nhưng những người già này dùng mãi cũng không thuận tay bằng người của chính mình, hơn nữa Commodus có thể cảm nhận được, mặc dù thái độ của họ đối với hắn rất cung kính nhưng trong xương cốt lại không mấy công nhận năng lực chấp chính của hắn.
Trên thực tế, những lão già đó về cơ bản chỉ đang tuân theo truyền thống và quy tắc thời đại Aurelius, nói họ đang bảo vệ Commodus thì không bằng nói họ đang đảm bảo di mệnh của Aurelius có thể được thực hiện suôn sẻ, vì vậy thậm chí còn thường xuyên chỉ trích hoàng đế trẻ tuổi.
Trước đây, quyết định đình chiến với bộ lạc Đức của Commodus đã từng bị các cấp cao quân đội phản đối kịch liệt, cho rằng chuyện này làm tổn hại đến danh dự của đế chế, rõ ràng chỉ cần thêm vài năm nữa là có thể đánh bại những bộ lạc Đức đó, tại sao lại phải nghị hòa, hơn nữa còn phải trả tiền cho những bộ lạc man rợ đó.
Nhưng Commodus lại cảm thấy những năm gần đây đế chế dùng binh quá nhiều, từ khi hắn sinh ra đã chứng kiến cha mình Nam chinh Bắc chiến nhưng mỗi trận đánh kết thúc lại có trận đánh tiếp theo xuất hiện, những kẻ man rợ đó giống như cỏ dại trên đồng ruộng, cắt xong một đợt lại có đợt tiếp theo mọc lên, vô tận vô cùng.
Vì vậy đánh bại những người Đức đó thì thế nào, họ đổi một nơi khác để nghỉ ngơi một thời gian rồi lại kéo quân trở lại, còn không bằng bây giờ kết thúc cuộc chiến này, ngoài ra Commodus còn cảm thấy đánh lâu như vậy, quân đội đã kiếm được không ít quân công nhưng trong dân gian thì tâm lý chán ghét chiến tranh cũng đang dần gia tăng, cách làm của hắn là thuận theo ý dân.
Nhưng quân đội lúc này lại lấy di mệnh của Aurelius ra để áp chế hắn.
Nếu Aurelius còn sống, Commodus còn có thể chịu đựng nhưng vấn đề là bây giờ hắn đã đăng cơ, càng nếm trải sự ngọt ngào mà quyền lực mang lại, kết quả lại phát hiện ra rằng chính lệnh của mình rất khó ban hành, vậy thì làm hoàng đế này còn có ý nghĩa gì?