Trương Hằng cũng không biết tại sao hắn lại có biệt danh như vậy, có lẽ là vì hắn trơn như nước, lúc cướp tiền không dễ bị bắt nhưng dù sao thì cũng không quan trọng, những chuyện này cũng không quan trọng.
Trương Hằng hỏi Xà Phòng: "Bây giờ còng sắt và người của hắn đều ở bên trong sao?"
Xà Phòng gật đầu: "Đúng vậy vào ngày cuối cùng của mỗi tuần, những tên trộm ở ba con phố gần đây đều phải đến báo cáo với Còng Sắt, đồng thời nộp số tiền lớn mà chúng cướp được trong tuần, những tên cướp được nhiều sẽ được thưởng, những tên cướp ít sẽ bị phạt."
Nói đến chuyện bị phạt, trên mặt hắn lại hiện lên vẻ sợ hãi: "Bảy người mà ngươi giết trước đó, tên cầm đầu tên là Hắc Vĩ Xà, là cánh tay phải của Còng Sắt, hắn còn có một tên tay sai rất lợi hại tên là Đoạn Chỉ, tất cả những tên trộm ở ba con phố gần đây đều phải nghe theo chúng."
"Ha, vậy thì xem ra hắn chính là người ta đang tìm đây." Trương Hằng vỗ vai Xà Phòng, cười nói: "Đi thôi, chúng ta cùng vào gặp tên Còng Sắt và đám tay sai của hắn, đừng sợ, từ giờ ngươi là người của chúng ta rồi, không ai dám động đến ngươi đâu."
Nói không sợ là không thể, bởi vì lần này Xà Phòng không mang theo một xu nào.
Hắc Vĩ Xà nói không sai, đám người bọn hắn tuần này thu hoạch không tệ nhưng sau đó đúng lúc em gái của Gầy mắc bệnh, kết quả là để chữa bệnh, bọn hắn đã tiêu sạch số tiền cướp được, không chỉ riêng phần của bọn hắn, còn có cả phần phải nộp cho Còng Sắt.
Mà buổi chiều, bọn hắn định cướp tiểu nô lệ cũng không thành công, vì vậy bọn Xà Phòng chỉ có thể tay không tới gặp Còng Sắt.
Bọn hắn đã có thể dự cảm được rằng số phận bi thảm nào đang chờ đợi bọn hắn ở phía trước.
Nhưng ngay khi bọn hắn sắp rơi vào tuyệt vọng thì Trương Hằng lại tỏ ý nguyện chỉ cho bọn hắn một con đường sống, Xà Phòng cũng không biết con đường này đi tiếp là phúc hay họa nhưng bọn hắn dường như cũng không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể cắn răng đi vào quán rượu.
Đêm nay, Hắc Thủy Loan cơ bản đều là Còng Sắt và đám tay sai của hắn, ngoài ra còn có những tên trộm ở ba con phố gần đó, phần lớn là những tên nhóc như Xà Phòng, Gầy, bọn chúng đến báo cáo công việc trong tuần với Còng Sắt, ngoài ra còn nộp phần lớn số tiền mà chúng vất vả ăn trộm được cho Còng Sắt.
Mặc dù trong lòng chúng không ít lần phàn nàn về chuyện này nhưng không ai dám không nghe, bởi vì chúng đã biết hậu quả của việc chọc giận Còng Sắt rồi, kẻ đáng thương đó sau đó đã không còn xuất hiện nữa, vì vậy những người còn lại dù có bất mãn đến đâu cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nộp tiền.
May mắn thay, bọn chúng sống ở đây từ nhỏ, đối với những chuyện như vậy đã sớm quen rồi, đây vốn là một thế giới tàn khốc mà cá lớn nuốt cá bé, ai nắm đấm lớn hơn thì người đó có quyền lên tiếng, còn những kẻ ở tầng lớp dưới chỉ có thể cam chịu.
Trước đêm nay, bốn người Xà Phòng cũng là một thành viên trong tầng lớp dưới, hơn nữa không ít tên trộm cũng biết chuyện em gái của Gầy bị bệnh, chúng nhìn bốn người Xà Phòng đều lộ ra vẻ thương cảm, tuy nhiên vẻ thương cảm này không kéo dài được bao lâu thì đã biến mất, thậm chí còn có không ít người không nhịn được mà hả hê.
Dù sao thì những tên trộm này thường kiếm sống ở ba con phố này, đôi khi cũng hợp tác với nhau nhưng phần lớn vẫn là cạnh tranh, huống hồ ở nơi này vốn ít khi có con mồi béo bở, thường xảy ra tình trạng nhiều nhóm cùng nhắm vào một mục tiêu, không thể không xảy ra xung đột.
Nhưng xem ra sau đêm nay, đối thủ của bọn chúng sẽ ít đi một nhóm.
"Ồ, các ngươi đến rồi, ta còn tưởng là các ngươi chạy mất rồi, như vậy chúng ta chỉ có thể chờ hoàn thành công việc trong tay rồi đến nhà các ngươi bái phỏng thôi."
Người nói là một tên lùn, chuyên quản lý tài sản cho Còng Sắt, khi bốn người Xà Phòng vào cửa, hắn đang ngồi trong lòng một nữ bồi bàn, kể chuyện cười cho đối phương nghe, kết quả là nữ bồi bàn cười ha hả, khiến tên lùn cũng được mở rộng tầm mắt.
Hắn hôn lên má nữ bồi bàn một cái, sau đó nhảy xuống khỏi người cô ta, đi đến trước mặt Xà Phòng, giơ một tay ra: "Tốt lắm, kí nhiên các ngươi đã đến rồi, vậy thì nộp tiền đi."
"Ta... chúng ta, không có tiền." Xà Phòng run rẩy nói ra câu này, hắn thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng răng mình va vào nhau.
"Không có tiền?" Nụ cười trên mặt tên lùn dần biến mất: "Không nên như vậy chứ, ta nghe nói tuần này các ngươi thu hoạch không tệ mà."
"Đúng vậy nhưng tiền đều dùng để chữa bệnh cho em gái ta rồi." Gầy không muốn nhìn Xà Phòng một mình gánh chịu áp lực này, nuốt nước miếng nói.
Tên lùn thở dài: "Các ngươi làm nghề này cũng không phải ngày một ngày hai rồi, cũng coi như là người có kinh nghiệm rồi, mấy quy tắc này chắc cũng nên hiểu chứ, em gái ngươi bị bệnh tất nhiên là chuyện lớn nhưng cũng không thể lấy tiền của người khác để chữa bệnh cho cô ta được chứ, chuyện này ở đâu cũng là lỗi của các ngươi."