Tuy nhiên, điều mà hắn không ngờ tới chính là người đàn ông phương Đông ngồi đối diện kia nghe vậy lại lắc đầu.
"Ba phần, không thể bớt một đồng xu."
"Không thể nào, số tiền này không phải toàn bộ đều rơi vào túi chúng ta." Còng Sắt suýt thì nhảy dựng lên nhưng cuối cùng hắn vẫn kìm nén cơn giận của mình, giải thích: "Trong này, ta cũng phải nộp gần một nửa cho thế lực bên trên, chúng ta chỉ có thể lấy một nửa, hơn nữa ta còn phải nuôi nhiều đàn em như vậy, tối đa chỉ có thể chia cho đội tuần tra các ngươi một phần."
Hắn vừa dứt lời thì có người trong đội tuần tra không nhịn được nuốt nước bọt, nhìn cuộc sống của Còng Sắt và đám đàn em kia thì rõ ràng là tốt hơn nhiều so với đội tuần tra, cho dù chỉ lấy một phần thì e rằng cũng nhiều hơn cả thu nhập hiện tại của bọn họ.
Đội tuần tra bên này đều muốn đồng ý ngay tại chỗ nhưng bọn họ không ngờ Trương Hằng vẫn nói: "Ba phần, chuyện này không có gì để bàn cãi nữa."
"Các ngươi đừng có quá đáng." Còng Sắt cuối cùng cũng không chịu đựng nổi, lạnh lùng nói.
"Quá đáng? Chúng ta là đội tuần tra, phụ trách bảo vệ an ninh trên phố, bắt mấy tên trộm có gì quá đáng." Trương Hằng lắc đầu nói: "Xem ra ngươi vẫn chưa hiểu tình hình, từ nay trở đi, nếu không được chúng ta cho phép, các ngươi đừng hòng làm ăn được gì, đừng nói một xu, ngươi không muốn hợp tác với chúng ta cũng không sao, ta tin là trong đám đàn em của ngươi có nhiều người sẵn sàng hợp tác với chúng ta.
"Ôi, ta không thể tin được! Quá tuyệt vời!!! Chỉ một đêm, không, chỉ một thời gian ngắn như vậy, chúng ta không làm gì cả, chỉ đứng trong quán rượu, thế mà kiếm được tới 6 đồng vàng, các ngươi thực sự nên nhìn biểu cảm trên khuôn mặt Còng Sắt lúc đó..."
Khi Trương Hằng và những người trong đội tuần tra bước ra khỏi quán rượu, một người lính tuần tra trẻ tuổi tên là Babier không nhịn được nữa, phấn khích reo lên.
Có lẽ đây là một trong những đêm oai phong nhất của hắn kể từ khi gia nhập đội tuần tra, đặc biệt là khi Trương Hằng nói với Còng Sắt rằng: "Ba phần, không thể thiếu một xu nào.", tất cả những người có mặt ở đó đều nghe thấy một giọng uy nghiêm không thể nghi ngờ trong lời nói của người phương Đông này.
Cứ như thể đội tuần tra còn phục kích hàng trăm hàng nghìn người bên ngoài quán rượu vậy, chỉ cần Trương Hằng ra lệnh, họ sẽ xông vào giết sạch những người bên trong.
Còng Sắt và thuộc hạ của hắn nhìn nhau, những tên trong đội tuần tra... Từ lúc nào mà cứng rắn như vậy?
Đặc biệt là Còng Sắt, kẻ xông pha đầu trận, vì ngồi đối diện với Trương Hằng nên hắn cảm thấy rõ nhất, đây còn là đội tuần tra sao, hắn cảm thấy rõ ràng là lão đại của một trong ba thế lực lớn nhất khu vực này đang ngồi trước mặt mình.
Một nhân vật lớn như vậy, chỉ một câu thôi là có thể quyết định sự sống chết của hắn, trên trán Còng Sắt thậm chí còn toát mồ hôi, hắn phát hiện ra mình không thể từ chối đề nghị của đối phương, không phải không thể, mà là không thể.
Cho đến khi Trương Hằng và những người khác rời đi, hắn mới bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng này, để ý thấy bàn tay phải của mình đang đặt dưới bàn, thực sự đang run rẩy. ... ...
Trương Hằng không đi xa, rời khỏi quán rượu không lâu thì dừng lại, mở chiếc túi đựng tiền trị giá sáu đồng vàng.
Chia số tiền bên trong thành mười bốn phần, sau đó trực tiếp phát mười hai phần cho các thành viên của đội tuần tra, mỗi người có thể nhận được khoảng bốn mươi hai xu.
Đối với những thành viên đội tuần tra chỉ sống bằng đồng lương ít ỏi, đây không khác gì một khoản tiền khổng lồ và cần biết rằng đây mới chỉ là thu nhập của một tuần, theo như thỏa thuận giữa Trương Hằng và Còng Sắt, sau đó mỗi tuần Còng Sắt phải nộp ba phần thu nhập cho đội tuần tra, coi như là để cảm ơn đội tuần tra đã nỗ lực duy trì an ninh trật tự.
Còn mọi người đều không có ý kiến gì về việc Trương Hằng lấy hai phần, vì số tiền này gần như do một mình Trương Hằng kiếm được, trước đó không ai nghĩ ra còn có thể kiếm tiền theo cách này, mọi người thậm chí còn thấy Trương Hằng lấy hơi ít, cho dù hắn lấy hết phần lớn cũng sẽ không ai nhiều lời.
Nhưng bản thân Trương Hằng thực ra cũng không có nhu cầu gì đặc biệt lớn đối với tiền bạc, hắn còn có thu nhập từ biểu diễn ở đấu trường Victor, lấy hai phần chủ yếu là để định ra quy tắc chia tiền sau này, dù sao thì hắn đã định tiếp quản đội tuần tra, chắc chắn phải xử lý tốt vấn đề phân chia lợi ích, nếu không thì đội không thể đi xa được.
Mọi người vui vẻ nhận lấy tiền sau đó nhìn Trương Hằng bằng ánh mắt khác, không còn giống như trước đây coi hắn là người ngoài mới đến, nhiều thêm một phần kính trọng và thân thiết.
Nhưng ánh mắt của đội trưởng Aris nhìn Trương Hằng có hơi phức tạp, hắn không vội nhận phần chia cho mình ngay.