Kết quả là người Samari vừa mới bước nửa người vào trong cửa thì chân phải đã đau nhói.
Trương Hằng trực tiếp dùng một thanh kiếm Ba Tư đóng đinh lòng bàn chân hắn xuống đất, đồng thời nói: "Ngươi muốn đi đâu? Câu hỏi của ta chưa trả lời xong đã vội đi sao, hay là ở đây ngoan ngoãn một lát đi."
Nói xong, Trương Hằng lại dùng một thanh kiếm Ba Tư khác đỡ một nhát dao của tên đồ tể, sau đó lắc người né tránh cú đánh lén của tên sát thủ, kết quả là tên sát thủ vì động tác rút lui chậm nửa nhịp nên suýt bị Trương Hằng một kiếm xé bụng.
Còn người Samari thấy ba người cuối cùng cũng đánh nhau, lại muốn nhân cơ hội bỏ chạy nhưng hắn đã thử hai lần mà vẫn không rút được thanh kiếm Ba Tư cắm vào lòng bàn chân mình, ngược lại còn đau đến kêu gào, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Còn tên đồ tể mà hắn kỳ vọng cũng không khá hơn, hắn đã thấy được thực lực của nhà vô địch đấu sĩ đấu trường La Mã rồi, nếu không có tên sát thủ quấy rối, e rằng hắn đã sớm bại trận rồi, còn bây giờ tuy hắn tạm thời chưa bại nhưng cũng đã rơi vào cảnh khó khăn, thất bại chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Cũng lúc đó, tên sát thủ hợp tác với hắn cũng nhận ra sự bất ổn, vì hắn cũng đã phát hiện tình hình còn tệ hơn so với hắn tưởng tượng, cho dù hai người liên thủ thì cũng rõ ràng không phải đối thủ của người phương Đông trước mặt này, thế nhưng lần này hắn muốn chạy cũng không phải dễ dàng như vậy, vì Trương Hằng đối phó với tên đồ tể căn bản không tốn nhiều sức lực, hầu như toàn bộ sự chú ý đều đặt vào hắn.
Tên sát thủ phát hiện giờ không phải là chuyện hắn muốn chạy hay không mà là có thể chạy được hay không, bởi vì hắn không cần biết di chuyển về hướng nào, Trương Hằng cũng đều sẽ ra kiếm trước một bước để chặn đường lui của hắn.
Vì vậy, tên sát thủ đầu đầy mồ hôi, càng đánh càng sợ hãi đành phải tung ra tuyệt chiêu của mình, chỉ thấy hắn đột nhiên vứt bỏ vũ khí trong tay, sau đó lui về sau nửa bước, giơ tay nói: "Ta đầu hàng!"
Vì vậy, kiếm tiếp theo của Trương Hằng cũng dừng lại trước mũi hắn, còn tên người Samari bên kia nghe vậy thì suýt khóc, vừa rồi hắn nhịn đau rút thanh kiếm Ba Tư cắm trên chân mình ra, nghe lời của tên sát thủ thì không nhịn được buông lời chửi rủa: "Ngươi đầu hàng thì đầu hàng sớm một chút, ta cũng không cần phải vất vả rút kiếm như vậy!"
Sau đó hắn lại nhìn về phía tên đồ tể quát: "Không đánh nữa, không đánh nữa, đánh cũng không đánh lại được, chúng ta cũng đầu hàng, lần này chịu thua."
Tên đồ tể nghe vậy thì do dự một chút, cuối cùng cũng vứt bỏ con dao nhọn trong tay mình.
Còn Trương Hằng cũng không có ý định đuổi tận giết tuyệt, hắn nhận lại thanh kiếm Ba Tư còn lại của mình từ tay người Samari, tên này liền để cho tên đồ tể tìm vải băng bó, trước tiên băng bó vết thương trên chân mình, lần này người Samari thực sự gặp họa rồi, bị tên đồ tể và tên sát thủ khiêng về ghế, suốt đường còn kêu rên.
"Ngươi muốn biết ai đã liên lạc với ta để làm việc này ư? Sợ rằng ngươi phải thất vọng rồi, vì ta cũng không quen biết người liên lạc với ta, đó là một gương mặt lạ, không phải người ở đây."
"Rồi sao nữa?"
"Rồi... không còn gì nữa." Người Samari tỏ vẻ vô tội: "Làm nghề này của chúng ta vốn không nên hỏi nhiều, ta đã nói giá cả với hắn, nhận tiền làm việc, chúng ta không nói nhiều lắm, ta thậm chí còn không biết hắn tìm đến ta bằng cách nào, đúng rồi, hắn còn đặc biệt dặn ta sau khi giết ngươi thì cố gắng đổ tội cho thế lực địa phương, ngươi có thể suy ngược lại thì biết rằng không phải thế lực địa phương muốn giết ngươi."
"Đừng ép ta phải đâm thêm một nhát kiếm vào chân trái của ngươi nữa." Trương Hằng cảnh cáo: "Ta có cách kiểm tra xem ngươi có nói dối hay không, nếu chỉ có chút tin tức này thì trước đó tại sao ngươi lại chạy trốn như vậy?"
Khuôn mặt người Samari hiện lên vẻ do dự, một lát sau mới nói: "Được rồi, tiếp theo chỉ là suy đoán của ta thôi, mặc dù hắn giấu rất kỹ nhưng vẫn có một số thói quen nhỏ đã tố cáo hắn, ta cảm thấy hắn rất giống người của cấm vệ quân, ta luôn cảm thấy có điều gì đó mờ ám trong chuyện này, những kẻ tầm thường như ta không muốn nhúng tay vào bất kỳ sự kiện chính trị nào."
"Thế mà ngươi vẫn nhận làm việc này ư?"
"Vì đối phương trả quá nhiều tiền." Người Samari thành thật nói.
"Linh cảm của ngươi đúng rồi, vì sự an toàn của ngươi, tốt nhất ngươi cũng đừng nói với người khác rằng ngươi đã nói những lời này với ta." Trương Hằng hờ hững nói: "Còn nữa, tìm người vẽ chân dung cho ta."
Việc người đến ám sát hắn ta lại là người của cấm vệ quân khiến Trương Hằng có chút bất ngờ.
Cân nhắc đến việc dạo này hắn ta luôn quậy phá ở đây, việc có thế lực lớn nào đó để mắt đến và muốn giải quyết rắc rối này sớm không có gì bất ngờ nhưng nếu là cấm vệ quân thì...