Chương 1092
Chương 1092: Công Lý Dù Fabino khó chịu đến đâu thì cuối cùng hắn cũng chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo, khi cân nhắc đến gia thế hiển hách của gia tộc kết hôn với hắn, hắn không còn cách nào khác là dành nhiều thời gian để an ủi người vợ tương lai của mình và thậm chí còn trở thành trò cười của giới thượng lưu. Fabino không ngờ rằng có một ngày mình thực sự có thể tìm lại được chiếc nhẫn đính hôn đã mất, hắn đóng chiếc hộp gỗ trong tay lại, hít một hơi thật sâu: "Tất nhiên, ta đã mong chờ cuộc hội ngộ này từ rất lâu rồi." Sau đó, Fabino cùng Trương Hằng và những người khác đến đồn trú của đội tuần tra. Lúc này, ngài quan đánh giá mới phát hiện ra rằng đội tuần tra đã chuyển địa điểm, từ tòa nhà nguy cấp không có người ở trước đây chuyển đến một ngôi nhà mới xây chưa lâu, không những diện tích lớn hơn mà trông cũng kiên cố hơn rất nhiều, tuy nhiên xét đến môi trường đặc biệt của khu Đông Nam thì gia quyến vân ở cùng với đội tuần tra, như vậy có thể đảm bảo an toàn ở mức tối đa.
Con gái của Aris là Viya vẫn tuần tra ở bên ngoài ngôi nhà mới nhưng lần này không mang theo ná thun nữa mà đổi thành cung tên, cây cung ngắn sau lưng cô là Trương Hằng tặng, Trương Hằng còn tiện tay dạy cô hai chiêu bắn cung, hơn nữa từ khi Trương Hằng gặp Lockeid thì tình hình căng thẳng trước đây cũng đã dịu đi, nói một cách nghiêm túc thì bây giờ Viya không phải tuần tra mà chỉ tập bắn trước cửa.
"Ngài Fabino." Viya nhìn thấy quan đánh giá từ xa, cất cung tên chào hỏi lễ phép. "Ha, là Viya, ta nhìn nhầm hay sao mà sao ta thấy ngươi có vẻ khác so với hai tháng trước nhỉ" Fabino tất nhiên cũng quen cô con gái hung dữ của Aris này, cô †a luôn ăn mặc như con trai, mai phục ở đồn trú của đội tuần tra, bất ngờ từ đâu nhảy ra hét lớn đe dọa sẽ bắn mù mắt người lạ.
Đối với những người đến báo án thì đây đương nhiên không phải chuyện tốt lành gì nhưng may mắn là theo quan điểm của Fabino, nếu không phải người mù thì cũng sẽ không mò đến đồn tuần tra để báo án, vì vậy tóm lại, Fabino cũng không có ác cảm gì với Viya - người muốn bắn mù mắt người khác.
Nhưng hắn để ý thấy rằng mặc dù Viya vẫn hoạt bát như trước nhưng mỗi khi nhìn Trương Hằng, ánh mắt cô ta luôn lộ ra vẻ sùng bái và ngưỡng mộ, cuối cùng Fabino cũng hiểu ra Viya đã có thêm điều gì mới, ha, con khỉ rừng này mà cũng có lúc phục một người như vậy sao?
Đương nhiên Fabino biết ai là người đã đem lại sự thay đổi cho đội tuần tra hiện tại, Aris đã làm đội trưởng đội tuần tra ở khu Đông Nam trong một thời gian dài, bản lĩnh của hắn ta đến đâu thì quan đánh giá Fabino này hiểu rõ nhất, bảo Aris bắt được kẻ đã cướp mình sáu năm trước, lấy lại được nhãn đính hôn, khả năng đó còn thấp hơn khả năng Fabino tự xây cho mình một kim tự tháp.
Vì vậy không còn nghi ngờ gì nữa, sự thay đổi của đội tuần tra hiện nay đều do người phương Đông bên cạnh hắn ta mang lại.
Fabino phát hiện ra rằng mình ngày càng hứng thú với nhà vô địch giác đấu tại đấu trường Flavian này, tuy nhiên trước khi tìm hiểu sâu hơn về hắn ta, Fabino còn phải đi gặp một người bạn cũ.
"Hắn bị giam ở đây sao?" Fabino theo Trương Hằng đi vào sân sau của đồn trú đội tuần tra, ở đó có một dãy sào tre phơi quần áo, còn phía sau dãy sào tre là một dãy nhà ban đầu là phòng hành hình riêng của Đồng Bích và đám tay chân của hắn ta, sau khi về tay đội tuần tra, chỉ cần cải tạo đơn giản là có thể dùng làm nhà tù tạm thời.
"Vâng." Trương Hằng đẩy mở một cánh cửa nhà tù trong số đó.
Ánh sáng trong phòng hơi tối, hơn nữa kể từ khi vụ việc xảy ra đã sáu năm trôi qua nhưng Fabino vẫn nhận ra ngay người đàn ông bị giam trong phòng, chính là tên đã tàn nhãn cướp bóc và hành hung hắn ta trên phố sáu năm trước.
Chính tên khốn này, khi hắn ta đau đớn hét lên rằng không được cướp nhãn thì hắn ta đã ra tay bẻ gãy ngón tay hắn ta, cướp mất chiếc nhãn, sau đó lại đấm vào bụng hắn ta hai phát, nỗi đau về thể xác chỉ là thứ yếu nhưng cảm giác tủi nhục và bất lực đó đã trở thành bóng ma tâm lý đeo bám Fabino suốt đời.
Còn bây giờ, hắn ta cuối cùng cũng được đứng trước cơn ác mộng của chính mình, giống như lần đầu tiên Người Dơi bước vào hang Dơi, có thể đối mặt trực diện với nỗi sợ hãi của mình và đập tan nó một cách tàn nhãn.
"Ngươi tên là Sorby đúng không, ngươi còn nhớ ta không, đồ khốn?" Fabino tiến lên hai bước, cười lạnh nói.
Tên đàn ông tên Sorby co ro trong góc, giống như một con chó già sợ hãi, nghe vậy hắn ta ngẩng đầu lên nhưng khi nhìn thấy Fabino thì trên mặt lại hiện lên vẻ bối rối. Fabino cau mày, quay đầu hỏi Trương Hằng đẳng sau: "Các ngươi đã dùng hình với hắn ta sao?"
"Không, khi chúng tôi tìm thấy hắn ta, hắn ta đã thế này rồi, đại khái là trong một trận chiến băng đảng cách đây hai năm, hắn ta bị người ta chém đứt cả hai chân, không thể ở lại băng đảng nữa, cũng không tìm được công việc khác, vợ con đều bỏ đi, hắn ta đành phải lang thang trên phố, sống nhờ nhặt nhạnh thức ăn thừa nhưng ngươi cũng biết đấy, nơi này thức ăn thừa cũng không nhiều." Trương Hằng nhàn nhạt nói.