Chương 1110
Chương 1110: Mối Nguy Hiểm Hai người đi qua hành lang có phần tối †ăm, đến trước cửa nhà Armidio. Daiquius giơ tay gõ cửa, theo lời Trương Hằng dạy, mở miệng nói: "Chúng tôi là người của chủ nhà, đến thu tiền thuê nhà"
Kết quả là trong phòng Armidio không có động tĩnh gì nhưng căn phòng bên cạnh hắn ta lại mở cửa trước, một người đàn ông từ bên trong đi ra kinh ngạc nói: "Lại thu tiền thuê nhà, hai ngày trước không phải đã thu rồi sao?"
Daiquius nghe vậy thì ngượng ngùng nhìn Trương Hằng, hắn ta không đổi sắc mặt, nói: "Tiền thuê nhà đã tăng, bây giờ là tiền bù."
"Nhưng tháng trước mới tăng mà." Người đàn ông vẻ mặt khó tin: "Mới mấy ngày đã thế rồi sao?"
Giọng người đàn ông không nhỏ, khiến những người ở các phòng khác cũng thò đầu ra, tiền thuê nhà tăng là chuyện mà ai cũng quan tâm, Trương Hằng biết không thể giấu được rồi, hơn nữa trong phòng của Armidio cũng hơi quá yên tĩnh, đến tận bây giờ vẫn không có động tĩnh gì, vì vậy hắn ra hiệu cho Daiquius ở bên cạnh, bảo hắn ta lui sang một bên, sau đó đá mạnh vào cửa phòng.
"Trời ạ, không đến mức như vậy chứ, chẳng phải chỉ không nộp tiền thuê nhà một lần thôi sao, mà còn tăng giá nữa, các ngươi cũng... Người đàn ông nhà bên nói đến đây thì đột nhiên dừng lại, trợn tròn mắt.
Cảnh tượng trước mắt khiến hắn ta hít ngược một hơi, chỉ thấy một người đàn ông gầy gò nằm bất động trên một chiếc bàn tròn, trên quần áo hắn ta toàn là máu, vẫn đang nhỏ giọt xuống sàn.
Thấy cảnh này, mọi người đều vô thức lùi lại vài bước, chỉ có Trương Hằng là sắc mặt không đổi, ngược lại còn bước về phía trước, đi vào trong phòng.
Hắn đã thấy nhiều cảnh tượng tương tự như thế này khi làm trợ lý cho Holmes rồi, chẳng có cảm giác gì, Trương Hằng trực tiếp đi tới trước bàn tròn, đưa tay sờ dưới mũi người đàn ông, xác nhận đối phương đã không còn hơi thở, sau đó lật xác lại, trước tiên nhìn con dao găm vào ngực hắn ta, sau đó ánh mắt chuyển lên, nhìn thấy nốt ruồi đỏ trên mặt xác chết. "Ha, xem ra đây chính là người chúng ta cần tìm." Trương Hằng nói với Daiquius. "Hắn... Hắn hắn hắn hắn chết rồi sao?" Daiquius tái mặt.
"Đúng vậy, mà thời gian chết hẳn chỉ cách đây vài phút." Trương Hằng nhìn vết máu, hầu như không có phần nào đóng vảy: "Xem ra đã có người đến gặp đối tượng chúng ta muốn tìm trước chúng ta, trước đó trên cầu thang, chúng ta hẳn đã lướt qua hung thủ."
"A?" Daiquius cố nhớ lại những người mình gặp trên cầu thang nhưng lại chẳng nhớ ra được gì, bây giờ trong đầu hắn ta trống rỗng, ý nghĩ duy nhất chính là mình thực sự đã bị cuốn vào một chuyện lớn nào đó rồi.
Tuy nhiên hắn không hiểu được, mình chỉ là một kẻ nhỏ bé phụ trách đúc tượng đồng cho hoàng đế, tại sao lại có người để ý tới hắn, hơn nữa còn giết người.
Lúc này, người đàn ông ở phòng bên cạnh cuối cùng cũng tỉnh táo lại, hắn ta hét lớn: "Đã xảy ra án mạng, chúng ta nên đi tìm đội tuần tra!"
"Ý kiến hay, vậy làm phiền ngươi." Trương Hằng gật đầu, sau đó lại nói với những người khác: "Ta là quân sư của bệ hạ, để đề phòng hung thủ vẫn còn ở trên lâu chưa đi, ta đề nghị mọi người có thể trở về phòng của mình, chờ đội tuần tra đến kiểm tra."
Mọi người nghe vậy liền tản đi, chỉ còn lại Daiquius vẫn đứng ngây người ở cửa.
Trương Hằng vẫy tay với hắn ta: "Còn ngây ra đó làm gì vào đây đi, chúng ta không có nhiều thời gian, đội tuần tra hẳn sẽ đến ngay thôi."
"Thời gian nào không nhiều?" Daiquius nghỉ ngờ hỏi: "Armidio đã chết rồi, chúng †a còn có thể hỏi được gì nữa?"
"Những người như Armidio, luôn làm việc trong bóng tối, nắm giữ quá nhiều bí mật, chắc chắn sẽ đề phòng có người ám sát hắn ta, lần này hung thủ rõ ràng chuẩn bị không kịp, ta đã kiểm tra xác chết, một đao chí mạng, ngoài ra không có vết thương nào khác, điều này thuyết minh hung thủ hẳn không kịp tìm cách tra tấn Armidio, nếu may mắn thì không cần Armidio mở miệng, chúng ta cũng có thể biết được những điều chúng ta muốn biết."
Daiquius vào thế kỉ thứ 2 mặc dù không biết Watson là ai, thế nhưng quả thực vẫn luôn tận chức tận trách đóng vai Watson.
Mặc dù đối với tử thi ngay trước bàn tròn cảm thấy không thoải mái, thế nhưng sau khi nghe Trương Hằng nói, Daiquius vân đi vào trong phòng, còn nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Vào năm này cũng chẳng có cách nói gì là bảo vệ hiện trường vụ án, vì thế Daiquius cũng chẳng có gì phản đối đối với những việc tiếp theo cần làm, thế nhưng hắn ta nhìn quanh một vòng nhưng không lập tức hành động, mà quay đầu lại hỏi Trương Hằng: "Ờ... Mặc dù ta nghe hiểu ý ngươi nhưng chúng ta cuối cùng phải tìm thứ gì chứ?"
"Chú ý đến mọi góc có thể giấu đồ, chủ yếu xem có thứ gì như sổ tay không, ngoài ra cũng xem có thứ gì rõ ràng không phù hợp với thân phận của Armidio không."
Trương Hằng vừa nói vừa đi đến trước một cái tủ, đưa tay mở cửa tủ, hắn ta kéo hết quần áo ở bên trong ra, sau đó lại khom người nhìn xuống dưới tủ, thế là Daiquius cũng bắt chước theo, cùng Trương Hằng bắt đầu lục soát nơi ở của Armidio.