Thời Gian Chi Chủ (Bản Dịch)

Chương 112 - Chương 112: Cánh Buồm Đen (16)

Chương 112: Cánh Buồm Đen (16) Chương 112: Cánh Buồm Đen (16)

Frazer nhếch miệng:

-Thế nên ngươi định dùng cái lý do vớ vẩn ấy để thuyết phục ta à?

Ông ta đặt dao nĩa trong tay xuống, nhìn chằm chằm vào Trương Hằng một hồi rồi mới nói tiếp:

-Nhưng vận may của ngươi hôm nay không tồi, dạo này ta đang gặp một phiền phức, nếu ngươi có thể giải quyết phiền phức này giúp ta thì ta cũng không ngại để Rosco ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ chỉ dạy cho ngươi.

-Là phiền phức gì?

-Trong thành có một tên khốn gọi là Jacod, sáng nay hắn vừa trộm một bao trân châu đen của ta. Nếu ngươi có thể tìm ra hắn trong vòng nửa ngày, mang trân châu của ta quay về thì ta sẽ thỏa mãn yêu cầu của ngươi.

-Nghe rất công bằng.

Trương Hằng đứng dậy.

-À, suýt thì quên mất. Ta cũng mời được một người tới giúp đỡ, hắn đã khởi hành trước ngươi một giờ, nên ta chỉ đành chúc ngươi may mắn mà thôi. ...

Trương Hằng rời khỏi quán rượu, đi được vài bước thì nhìn thấy một đám nhóc con đang chơi đùa bên vệ đường. Một người ăn mặc như người bán hàng đi qua trước mặt chúng, mấy tên nhóc đó giả bộ như đang đùa giỡn với nhau hấp dẫn sự chú ý của tay bán hàng kia, rồi một thằng nhóc có vóc dáng nhỏ con nhất đã lặng lẽ luồn tay vào túi của tay bán hàng, sau khi thành công, bọn chúng lập tức giải tán.

Đây là Nassau, trộm cắp ở nơi này không phải chuyện hiếm thấy. Giống như Trương Hằng vậy, sau khi thuê căn phòng nhỏ kia xong thì hắn chưa từng để lại đồ quý giá gì bên trong. Thực ra mỗi lần ra biển quay về hắn luôn nhìn thấy mấy tên định làm tu hú chiếm tổ, cơ bản thì chỉ cần đánh một trận rồi ném ra ngoài là xong.

Vì vậy muốn tìm một tên ăn trộm trân châu trong một đám lưu manh ác ôn không phải chuyện dễ dàng, nhất là trong tình huống chỉ có một cái tên làm đầu mối.

-Danh sách ngươi muốn, gần như tất cả tên của Giám định sư trong thành đều có trên đây.

Malvin đưa qua một trang giấy, đồng thời bổ sung:

-Trong đó có hai người đang nghỉ phép, còn một người vẫn đợi ở nơi giao dịch từ sáng đến giờ, cho nên đáng chú ý nhất chính là hai người kia.

Malvin dùng tay khoanh vào hai cái tên nói.

-Cảm ơn, lần này ngươi làm không tệ.

Trương Hằng thuận miệng khen một câu làm cho trên mặt con trai chủ nông trường nở hoa.

Xét đến hiện tại thời gian gấp gáp, Trương Hằng cũng không thể không dốc sức thu thập giúp, trừ Malvin, còn có hai hải tặc hắn từng cứu tình nguyện đến giúp đỡ, bốn người bọn họ tụ họp trước quán rượu, Trương Hằng mở miệng nói.

-Được rồi, kế hoạch là như vầy, cái tên gọi là Jacob kia sau khi đắc thủ đầu tiên chắc chắn sẽ nghĩ cách tìm hiểu giá cả của túi ngọc trai kia, như vậy mới có thể ra giá với người mua, thế nên nhất định hắn sẽ tìm một Giám định sư xem giúp...

-Đợi đã, trước ngươi nói là ngọc trai là rơi lúc sáng, nếu như lúc sáng hắn đã tìm người giám định rồi thì sao.

Con của chủ nông trường nhấc tay nói.

-Giám định sư trên đảo đều bộn bề nhiều việc, cần hẹn trước ít nhất là nửa ngày, đương nhiên nếu như ngươi chịu thêm tiền, đưa cho bọn họ một mức giá không thể nào chối từ được, như thế thì cho dù ngươi muốn bọn họ tâng bốc ngươi một trận bọn họ cũng đồng ý. Nhưng mà tin ta đi, một gã nghèo kinh niên sống dựa vào nghề trộm cắp thì không thể đào ra được số tiền như thế đâu.

Một hải tặc khác tên Hilford, là hậu duệ của nhóm di dân đầu tiên, sống ở Nassau từ nhỏ, rất quen thuộc nơi đây, xem như là nhân vật bản địa, mở miệng giải thích.

-Bởi thế, mỗi người trên danh sách đều có thể, nhưng bây giờ chúng ta chỉ có bốn người, cho dù là một kèm một cũng không thể nhìn chằm chằm hết tất cả được.

-Không cần để ý đến những người khác, chủ yếu là chăm chú quan sát hai Giám định sư ở nhà nghỉ ngơi kia.

Trương Hằng tự hỏi xong thì quyết định, nói:

-Nếu như tên kia có đầu óc, ắt hẳn cũng có thể nghĩ đến sẽ có thể nghĩ đến việc có khả năng sẽ có người thông qua Giám định sư để mắt tới hắn, vì vậy lựa chọn tốt nhất không phải là hẹn Giám định sư ra ngoài gặp mặt mà là trực tiếp đến nhà thăm hỏi, đối với việc tiền đưa tới cửa, cho dù là Giám định sư đang nghỉ phép cũng rất khó từ chối.

-Ta cảm thấy cách này có thể được đấy.

Một tên hải tặc còn lại phụ họa nói, mắt thấy không còn ai có dị nghị gì, bốn người lập tức chia binh hai đường, chia ra hai hướng tiến về phía nơi ở của hai Giám định sư.

Trương Hằng và Malvin một tổ, bọn hắn chịu trách nhiệm theo dõi mục tiêu tên là Randall, chỉ mới hai mươi chín tuổi, trong nghề Giám định sư này thì xem như là còn khá trẻ, nhưng danh tiếng của hắn lại không nhỏ, giỏi giám định vật phẩm, không phân biệt chủng loại, đánh giá trị chính xác, mỗi ngày đều không ít người hẹn trước, nhưng mỗi tuần hắn đều có thời gian một ngày rảnh rỗi dành thời gian ở cùng gia đình.

Nhà của hắn ở ngay tại cạnh khu chợ trong thành Nassau, cũng là một trong vài nơi phồn hoa nhất. Trương Hằng và Malvin ngồi xổm ở lều cỏ đối diện, tùy tiện bày các loại đồ linh tinh như ốc biển, con hàu gì đó, giả vờ buôn bán.

Malvin nhìn mặt trời ngoài lều cỏ, kéo áo trong thận trọng nói:

-Cái đó, nếu như lát nữa xảy ra ẩu đả...

-Yên tâm, có ẩu đả thì để ta giải quyết, ngươi đợi ở một bên là được rồi.

Vẻ mặt con của chủ nông trường có chút lúng túng:

-Ta muốn hỏi là ta phải giúp ngươi thế nào mà...

-Trên người tên kia có thể mang theo vũ khí, xông lên cũng chỉ là tặng không một cái mạng, tin ta đi, ngươi đợi ở đây chính là sự giúp đỡ lớn nhất với ta rồi.

Trương Hằng bình tĩnh nói.

Malvin biết sức chiến đấu của mình rất nát, nhưng bị người ta nói thẳng ra vậy vẫn làm cho cái mặt già của hắn đỏ lên.

Sau đó Trương Hằng lại bổ sung một câu:

-Mỗi người đều có điểm mạnh và điểm yếu của riêng mình, nhìn thẳng vào chỗ yếu của mình không phải là chuyện gì mất thể diện cả.

Bình Luận (0)
Comment