Lúc này Trương Hằng mới để ý, người mà hắn đuổi suốt một đường không ngờ lại là một cô gái, tuổi của cô ta có vẻ không lớn, xem chừng là mười sáu mười bảy, nhưng cách ăn mặc lại không khác gì đám đàn ông trong thành, hơn nữa xét về mặt tính cách, cô ta cũng khá nam tính, thậm chí còn trực tiếp hơn phần lớn đàn ông, mặc dù là câu hỏi nhưng đã cầm thanh rapier nhuốm máu ở bên hông kia lên rồi.
Trương Hằng chỉ đành rút súng ngắn trên người ra, để đối phương bình tĩnh lại:
-Thật có lỗi, ta nhận lời ủy thác của Frazer, giúp hắn tìm về một túi ngọc trai bị đánh mất.
-Lão khốn kia trừ ta còn tìm người khác giúp?
Thiếu nữ tóc đỏ nghe vậy lộ ra vẻ ngờ vực, tiếp đó ánh mắt nhìn về phía hắn cũng càng cảnh giác hơn:
-Vậy ngươi định làm gì, cướp đồ từ trên người ta sao?
-Thật ra... Còn có cách giải quyết để đôi bên vẹn toàn. ...
Lão hải tặc đang thưởng thức bữa tối của mình. Một tảng thịt dê nướng, kết hợp với nước chanh. Một khắc sau, một cái túi tiền nhỏ màu lam ném lên bàn của ông ta. Ngọc trai đen từ miệng túi mở rộng rơi lộp cộp.
Frazer ngẩng đầu, thấy hai người trước mặt, vẻ mặt kinh ngạc nói:
-Thật hay giả thế, từ lúc nào các ngươi dính với nhau vậy?
-Thế nào, chúng ta đã theo yêu cầu của ông, tìm được thứ đó mang về cho ông trong thời gian quy định rồi, ông có ý kiến gì không?
Giọng điệu của thiếu nữ tóc đỏ không tốt cho lắm, lúc trước lão hải tặc ủy thác cô ta tìm ngọc trai về, không ngờ đảo mắt đã tìm thêm người khác, rõ ràng là không tin tưởng vào năng lực của cô ta, vậy nên cô ta khó chịu cũng là có nguyên nhân. Một tay đã đặt lên thanh rapier bên hông, tựa như một lời không hợp sẽ lập tức động thủ.
Frazer nhíu mày:
-Tức giận, theo cách nào đó cũng là chuyện tốt, vận dụng cơn giận của mình một cách hợp lý sẽ giúp ngươi càng trở lên mạnh hơn, nhưng nếu như ngươi thật sự muốn ta tìm chiếc thuyền hải tặc cho ngươi, tốt nhất là vẫn nên kiềm chế tình khí của mình, nếu không tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện đấy.
-Ta tình nguyện chết trận như một dũng sĩ cũng không muốn nhát gan trốn dưới váy đàn bà sống tạm như ngươi.
Thiếu nữ tóc đỏ kiêu ngạo nói.
-Lời nói thật là đi vào lòng người ta, tuy rằng ra không hoàn toàn đồng ý với lời này nhưng chỉ câu nói này cũng đã đủ đề chúng ta cùng uống một ly, không phải sao?
Lão hải tặc nâng chén noi.
-Thù lao của chúng ta đâu?
Trương Hằng không đón lấy chiếc ly trước mặt mà mở miệng hỏi.
Frazer vẫy vẫy tay, để Trương Hằng đến bên tai ông ta, đợi ông ta nói xong một hồi, Trương Hằng nhíu mày:
-Vì vậy ông vẫn chưa nói chuyện này cho hắn ư?
-Ta không nói là vì tốt cho hắn, cuộc sống hiện tại của hắn không phải là rất tốt sao?
-Không, ông không nói cho hắn, chỉ là vì không muốn mất đi sợi dây dài buộc thuyền của mình thôi.
-A, đây đúng là một nguyên nhân, nhưng cũng may bây giờ ta đã không còn buồn phiền vì chuyện này nữa rồi.
Freyr vắt chân thản nhiên nói, hắn lấy một con ngựa gỗ đồ chơi đặt từ trong ngực ra, đặt lên bàn:
-Đưa thứ này cho hắn xem, hắn sẽ tin ngươi, nhưng mà muốn đảm bảo hắn truyền thụ kỹ thuật cho ngươi xong, lại nói cho ngươi biết điểm cuối cùng ấy à, lão hồ ly kia từ trước đến nay vẫn luôn không phải là người lương thiện giữ chữ tín, nếu hắn chạy trước thời hạn, lật toàn bộ thành Nassau, ngươi cũng không thể tìm được một người thầy dạy ngươi điều khiển buồm tốt hơn đâu. ...
Trương Hằng cùng thiếu nữ tóc đỏ ra khỏi quán rượu, tâm trạng người sau hình như không tệ, cô ta vừa nhận được một phong thư đề cử, đề cử cô đi nhận chức ở Kim Yến tử hiệu, mặc dù chỉ là thủy thủ bình thường nhất, nhưng cực kỳ khó khăn, bởi vì đa phần các hải tặc đều không cho phép phụ nữ lên thuyền.
Về phần băng hải tặc chỉ có nữ giới, chỉ ở trong phim, manga mới có. Không thể phủ nhận, phái nữ cũng có không ít nhân vật lợi hại, nhưng ở phương diện thể lực, ngoại trừ một số ít người có thiên phú dị bẩm ra, phần lớn đều thua xa nam giới, điểm này đã thể hiện rõ ràng trong huyền chiến hội rồi, còn nhỡ đâu có người đến tháng thì kết cục càng thê thảm hơn.
Chuyện này đã có kết cục, Trương Hằng đang định bắt tay tạm biệt với thiếu nữ tóc đỏ, không ngờ người sau lại mở miệng trước:
-Này, người phương Đông, ngươi có chỗ ở trên hòn đảo này chứ?
-Hả?
-Như ngươi thấy đấy, ta vừa tới đây không lâu, ngay sáng nay ta vừa xích mích với đồng bạn, đơn giản mà nói, bây giờ ta không có chỗ để đi.
Thiếu nữ tóc đỏ nhún vai.
-Vốn là ta muốn tìm lão khốn kia mượn chút tiền, nhưng mỗi người trên đảo này đều nói lòng dạ lão ta rất đen tói, là quỷ hút máu, nêu như ngươi có thể cho ta mượn nơi ở một thời gian, ta sẽ chia một nửa phần chiến lợi phẩm đầu tiên của ta cho ngươi. Ngươi cảm thấy giao dịch này thế nào? À, đúng rồi, hình như ta còn chưa giới thiệu, tên ta là Annie, đến từ Ireland, quận Cork.
-Ngươi đã về rồi sao, ta dùng ốc biển và hàu lúc trưa không bán hết nấu bát canh hải sản, vừa mới ra lò thôi, vẫn nóng hôi hổi!
Malvin nghe thấy tiếng bước chân, trên người đeo tạp dề bằng da vui vẻ thò đầu ra khỏi phòng bếp nhìn, kết quả lại nhìn thấy một thiếu nữ tóc đỏ xa lạ.
Trương Hằng đi theo sau lưng nàng, giới thiệu với cả hai:
-Annie, đây là Malvin của đội Sư Tử Biển, Malvin, đây là Annie đội Kim Yến Tử, nàng là khách mới và sẽ nghỉ ngơi ở đây một thời gian, cho tới khi... À, cho tới khi nàng tìm được chỗ ở của mình trên đảo.
-Canh hải sản à?
Annie hít một hơi:
-Cho ta một bát được không.
Malvin ngẩn người, rồi nói liên tục:
-Tất nhiên rồi, ta nấu nhiều lắm, ba người cùng uống cũng đủ, nhưng mà...