-Koror, con gái của ông.
Trương Hằng cắt đứt câu mắng chửi của ông ta:
-Sau khi nàng rơi xuống biển đã lênh đênh trên biển suốt ba ngày, trong lúc thoi thóp đã may mắn gặp được một thuyền dân Tây Ban Nha, người trên thuyền đã cứu nàng, sau đó đưa nàng về nước Anh. Nhưng lúc ấy ông không còn ở đó nữa, thế là nàng đã được một nhà hảo tâm thu dưỡng, khi thành niên gả cho chủ nhà xay bội, sinh ba con trai hai con gái, bây giờ đã làm bà rồi.
-Không thể nào, ngươi đừng có lừa ta!
Rosco nghe thấy thế, không những không vui mà còn nổi giận quát:
-Đồ lừa đảo hèn hạ nhà ngươi, không biết nghe được chuyện quá khứ của ta ở đâu nên đã tự biên tự diễn nên câu chuyện để lừa gạt ta, ngươi sẽ mãi mãi không được như ý đâu.
Lần này Trương Hằng không nói tiếp, mà trực tiếp đặt đồ chơi con ngựa gỗ tới trước mặt ông ta.
Quả nhiên, khi Rosco vừa nhìn thấy thứ này thì ánh mắt lập tức thay đổi, vẻ mặt kích động nói:
-Đây là món đồ chơi ta làm cho Koror lúc ở trên thuyền, ngươi lấy thứ này ở đâu?!...
-Sóng lớn! Sóng lớn sắp tới rồi!!
Hải tặc đứng bên mạn trái thuyền hô lớn, nhưng sau đó tiếng của hắn đã bị sóng to gió lớn nuốt mất, một con sóng cao mét sáu đập mạnh vào boong tàu, trực tiếp hất đám hải tặc ngã trái ngã phải. Từ lúc bắt đầu Trương Hằng đã túm chặt một sợi dây thừng, nên bây giờ mới không bị xô người.
Còn Malvin đứng trong khoang thuyền cũng không chịu nổi, hắn đang lột vỏ khoai tây, suýt nữa thì gọt luôn cả ngón tay mình xuống. Toàn bộ thân thuyền rung chuyển mạnh mẽ, mấy miếng thịt muối treo trên đầu hắn cũng bay lên bay xuống, nhất là tiếng sóng lớn đập vào thân thuyền kinh khủng hệt như ngày tận thế, khiến mọi người không nhịn được nghĩ ngợi, không biết con thuyền được làm bằng vài tấm gỗ này có thể chống chọi lại sức mạnh của thiên nhiên hay không.
Con trai chủ nông trường không nhịn được rụt cổ vào, ngồi xổm trong một góc không ngừng cầu nguyện.
Đây chính là biển cả, có mặt dịu dàng cũng có mặt tàn bạo, nó hệt như một thiếu nữ vui giận thất thường, một giây trước còn đang mỉm cười với ngươi, nhưng chỉ một giây sau nó đã thay đổi, nhấc lên một màn sóng to gió lớn.
So với những hải tặc đang tỏ ra hốt hoảng khác trên thuyền thì vẻ mặt của Rosco lại bình tĩnh tới phi thường, hơn nửa đời người của ông ta đều lênh đênh trên biển, trải qua rất nhiều sóng to gió lớn, chút tình huống này căn bản không thể dọa sợ ông ta.
Thậm chí ông ta còn nhân cơ hội này giảng dạy cho Trương Hằng:
-Đây, hãy cảm nhận thử, tốc độ này gần như là cực hạn của Sư Tử Biển, sức gió lớn hơn nữa thì cột biển sẽ không chịu nổi. Nhất định phải thả dây giàn kịp thời để cuốn buồm trên cột buồm lên, nếu không cột buồm sẽ bị bẻ gãy.
Thái độ hiện tại của Rosco với Trương Hằng khác hoàn toàn so với một tháng trước. Không phải dựa theo lời đề nghị của Frazer là dùng tung tích con gái của Rosco để uy hiếp ông ta, việc đó dĩ nhiên sẽ là cách giữ Rosco trên thuyền tốt nhất, nhưng dạy kỹ năng sở trường lại không có tiêu chuẩn, tận tâm với không tận tâm khác nhau rất nhiều.
Rosco là người có kỹ thuật khống chế cánh buồm tốt nhất Nassau. Không phải không có Rosco thì Trương Hằng không có chỗ nào để học khống chế cánh buồm, vì một Rosco lòng ôm cảm xúc chống đối chưa chắc sẽ chỉ dạy được tốt hơn người khác.
Vì thế Trương Hằng đã bằng lòng đánh cược, đêm hôm đó, hắn nói địa chỉ mà con gái của Rosco đang sinh sống cho ông ta, kết quả Rosco đã rời khỏi kỹ viện ngay trong đêm. Trương Hằng đã nghĩ lần này hắn đã uổng công, nhưng sáng hôm sau, lúc tập hợp, ông ta đã xuất hiện trên Sư Tử Biển một cách thần kỳ, xụ mặt nói với Trương Hằng:
-Ta đã nói với thuyền trưởng cho ngươi làm thủ hạ của ta rồi, ta sẽ chờ ở Nassau thêm ba tháng, đây là thời gian dài nhất của ta rồi, đừng trách ta không nói rõ ràng từ đầu. Trong ba tháng ngươi học được tới đâu thì học.
Ban đầu Trương Hằng cho rằng lương tâm của ông ta trỗi dậy, nhưng sau này, có một lần Rosco uống nhiều rượu đã nói thật với hắn, rằng ông ta luôn sống với thái độ làm tới đâu tiêu pha hưởng lạc tới đó nên trong túi căn bản không có tiền, một đường từ đây tới nước Anh tốn rất nhiều chi phí đi lại. Mà nhiều năm không gặp con gái, ông ta ngại không dám về tay không nên trước khi đi muốn kiếm thêm một chút.
Nhưng mặc kệ chuyện ra sao, kết quả cuối cùng Trương Hằng đã có thêm một giáo viên. Sau khi hai người ở chung một chỗ, thái độ của Rosco với hắn đã không ngừng tăng lên theo chiều hướng tốt.
Dù lúc ông ta làm thuyền trưởng hay làm hải tặc cũng chưa từng thấy ai sống kỷ luật như Trương Hằng, hàng ngày hắn đều dậy sớm hơn hai tiếng, rồi tự làm huấn luyện kỹ thuật chém cơ bản, khoảng một tiếng sau Owen cũng tới boong tàu. Hai người bắt đầu đối luyện, sau đó chờ tới khi tất cả hải tặc đều rời giường ăn cơm xong thì Trương Hằng lại tới chỗ ông ta học cách nên quan sát thời tiết như thế nào, thao túng cánh buồm. Ngoài ra hắn còn phối hợp với Malvin làm quen với các thủy thủ già thông qua đồ ăn, tiền tài hoặc vài thủ đoạn khác để học được cách cầm lái, pháo kích, đọc bản đồ hàng hải các thứ từ chỗ bọn họ.
-Nghe nói đứa con gái duy nhất của ngươi vẫn còn sống, chúc mừng nhé.
Người lái tàu Auroff không biết đã xuất hiện phía sau Rosco từ khi nào, hứng thú nhìn Trương Hằng đang đứng trên đỉnh cột buồm thu cánh buồm lại:
-Ngươi thấy sao? Hắn có thể trở thành uy hiếp của chúng ta không?
-Ta không nghĩ vậy.
Thuyền trưởng nói:
-So với hắn thì chẳng phải ngươi càng nên quan tâm tới Goodwin hay sao. Ta nghe nói hắn đã lấy được một nửa ủng hộ của mọi người rồi, chẳng bao lâu nữa sẽ khiêu chiến với ngươi.
Auroff chẳng buồn ngó ngàng tới, nói:
-Hạng tôm tép mà thôi, đừng nói sang chuyện khác, chắc ngươi cũng biết học trò mà ngươi đắc ý nhất có qua lại rất gần với Frazer, ta nghe nói lần trước hắn còn đi thu nọ giúp Frazer nữa.