Chương 1308
Chương 1308: Giải quyết mục tiêu
Người đội mũ bảo hiểm xe máy ngẩn ra, có vẻ hơi bất ngờ, người đàn ông đeo khẩu trang thấy đối phương không có phản ứng gì, dứt khoát tự đứng dậy, phủi quần, đi ra khỏi hiệu thuốc. Ngay sau đó, người đội mũ bảo hiểm xe máy nhìn thấy một gã bình thường, mặc đồ công nhân, trông giống như cư dân tầng hai đi về phía mình, người đội mũ bảo hiểm xe máy thẳng lưng, bãi ra tư thế cảnh giác. Sau đó nghe thấy người đối diện mở lời: "Tôi không có thuốc lá điện tử vị đào nhưng nếu anh chịu trả tôi một trăm điểm tín dụng, tôi có thể kiếm cho anh một điếu vị ca cao." "Vậy thì tốt quá." Người đội mũ bảo hiểm xe máy nghe vậy mừng rỡ, đứng dậy, theo Trương Hằng đi ra khỏi hiệu thuốc, cho đến khi ra khỏi phạm vi camera, người đội mũ bảo hiểm xe máy mới đưa tay ra: "Xin chào, tôi là nhân viên chuyển phát nhanh phụ trách giao dịch lần này, Di Lặc, anh là người đến bảo vệ tôi, Trương Hằng phải không."
Bàn tay đưa ra của Di Lặc dừng lại trên không trung hai giây, thấy Trương Hằng không nhúc nhích, lại xấu hổ rụt tay về: "Anh G đã kể cho tôi nghe về chuyện của anh, tôi có thể hiểu được sự bất mãn của anh nhưng bây giờ điều quan trọng là rời khỏi đây, đưa hàng về tầng một."
"Anh đã mang hàng theo người chưa?” Trương Hằng hỏi.
"Mang rồi." Di Lặc gật đầu, gõ vào mũ bảo hiểm của mình: "Nhưng vấn đề bây giờ là đội phản ứng khẩn cấp đã phong tỏa nhà ga, nhân viên chuyển phát nhanh chỉ còn lại ba người, vì vậy họ chỉ sắp xếp ba người chịu trách nhiệm theo dõi tung tích của chúng ta bên ngoài, những người còn lại đều tập trung ở nhà ga, ngăn cản chúng ta rời đi."
"Trở vê nhà an toàn trước rồi hãy bàn cách rời đi sau." Trương Hãng nói. "Được."
Di Lặc không có ý kiến gì: 'Anh G nói anh là Người Nhân Bản mạnh nhất mà anh ấy từng gặp, sau này hãy để tôi nghe theo sự sắp xếp của anh, tin rằng anh chắc chắn sẽ đưa tôi rời khỏi đây." Trương Hằng nghe vậy không nói gì, sau đó hắn đưa Di Lặc trở về căn hộ ở tầng T1.
Mở cửa thấy cậu bé đội mũ bóng chày bị trói chặt, Di Lặc ngẩn ra nhưng nhanh chóng phản ứng lại, khen ngợi: "Đây chính là thành viên đội phản ứng khẩn cấp bị anh bắt giữ phải không, quả nhiên anh lợi hại như lời đồn, ngay cả lực lượng vũ trang tinh nhuệ nhất của Thịnh Đường Morgan cũng không phải là đối thủ của anh, đúng rồi, anh còn một người bạn đồng hành nữ nữa phải không, cô ấy không ở đây sao?"
"Chỉ là một người phụ nữ quen ở quán bar, tôi để cô ấy giúp tôi tìm chỗ ở này, sau đó để không tiết lộ vị trí của tôi, tôi đã giải quyết cô ấy rồi."
"Nếu là tôi, tôi cũng sẽ làm vậy." Di Lặc gật đầu, sau đó ngồi xuống ghế sofa. "Anh muốn uống gì?" Trương Hằng mở tủ lạnh.
"Ồ, tùy thôi, chúng ta vẫn đang chạy trốn mà, tôi cũng không phải là người cầu kỳ." Di Lặc nói:
"Đúng rồi, bây giờ chúng ta đã an toàn rồi, có thể mạo muội hỏi chúng ta sẽ trở về tầng một như thế nào không?"
"Dùng con tin để trao đổi" Trương Hằng nói, đá vào cậu bé đội mũ bóng chày đang co ro người.
Kết quả là Di Lặc nghe vậy lại lộ ra vẻ do dự:
"Ý tưởng của anh rất hay nhưng tôi phải nhắc nhở anh rằng, những kẻ trong đội phản ứng khẩn cấp này đều được truyền thụ tỉnh thần nhiệm vụ là trên hết, so với sự an nguy của đồng đội, đối với họ, việc có thể hoàn thành nhiệm vụ mới là điều quan trọng hơn, tôi... Tôi không nghĩ rằng họ sẽ vì sự an nguy của một thành viên mà chọn thả chúng ta đi." Di Lặc cố gắng nói một cách uyển chuyển.
"Không, trao đổi con tin chỉ là mồi nhử, chúng ta dùng con tin để dụ người của họ ra khỏi nhà ga, chỉ có như vậy, chúng †a mới có thể vượt qua được sự phong tỏa của họ ở đó." Trương Hằng nói, sau đó hắn cầm khẩu súng lục trên bàn: "Còn nếu họ cử ít người đến, tôi cũng không ngại giúp họ giảm bớt quân số"...
"ý kiến này hay!" Cuối cùng trên mặt Di Lặc cũng lộ ra một tia vui mừng: "Quả nhiên như lời ngài G đã nói, bất kể gặp phải rắc rối gì, ngài đều có cách giải quyết."
"Phải không, ông ta còn nói gì với ngươi nữa?" Trương Hằng tra súng vào thắt lưng.
"Lần này đúng là do ông ấy sai trước, ông ấy không nên giấu diếm ngài chuyện của nhân viên chuyển phát nhanh, vì vậy khi chúng ta trở lại tầng một, ngài G nói rằng ông ấy sẽ đích thân đến xin lỗi ngài, không chỉ tìm người phẫu thuật cho ngài và trả 5 triệu điểm tín dụng tiền thù lao, mà còn có những khoản bồi thường khác, chắc chắn sẽ khiến ngài hài lòng." Di Lặc cung kính nói.
"Khách sáo vậy sao?
Có lẽ chỉ khi bị đồn vào đường cùng, ông ta mới nhớ đến ta." Trương Hằng nhàn nhạt nói.
Di Lặc cười cười nhưng cũng không phủ nhận: "Dù sao thì có giá trị lợi dụng vẫn tốt hơn là không có giá trị lợi dụng, chỉ có người có bản lĩnh mới bị người khác lợi dụng, mà những người có bản lĩnh như ngài thậm chí có thể nắm giữ vận mệnh của chính mình ở một mức độ nào đó."