Để thuận tiện cho chuyển hàng từ tàu buôn về, thuyền trưởng đã hạ lệnh đặt thêm ván cầu giữa hai bên mạn thuyền, cùng lúc đó, khoảng sáu mươi thủy thủ mới hạ vũ khí trong tay xuống, xắn tay lên chuyển đồ sứ từ Sư tử biển lên tàu.
Nghe thấy tiếng bước chân trên đầu, hải tặc trong tầng lửng không được nuốt nước bọt.
Cho đến trước mắt, thì kế hoạch lại diễn ra suôn sẻ hơn so với những gì họ tưởng tượng, đã hoàn thành được hơn phân nửa, tàu Sư tử biển và Scarborough đã thành công kề sát mạn thuyền, kế tiếp họ chỉ cần đợi các thủy thủ Anh tay không tấc sắt lên tàu Scarborough là có thể phát động một cuộc tập kích.
Nhưng mà càng vào thời điểm như thế này, thì mọi người càng lo lắng, vì sợ rằng nếu ai đó trên boong vô tình phát hiện ra bí mật dưới chân mình thì thất bại chỉ trong gang tấc thôi.
Trong số đó chỉ có một người là ngoại lệ, hắn ngồi trong một góc sáng sủa nhắm mắt lại như đang ngủ, thân hình to lớn như núi trong đêm đen, chòm râu quai nón đen nhánh khẽ nhấp nhô theo nhịp thở của hắn, rõ ràng không gian trong tầng lửng rất nhỏ hẹp, người chen chúc cùng nhau, nhưng trong vòng một bước xung quanh hắn ta không có một ai cả, những người lựa chọn làm hải tặc phần lớn là những kẻ bướng bỉnh nổi loạn, nhưng khi họ ở cùng một phòng với hắn ta tất cả đều ngoan ngoãn như những chú mèo con.
Một đôi mắt nhìn hắn đầy vẻ kính sợ, như thể đang nhìn một pho tượng ma thần.
Rõ ràng kế hoạch tập kích Scarborough rất nguy hiểm, cho dù kế hoạch của Auroff trước đó tỉ lệ thắng thua cũng chỉ 50 : 50, tuy nhiên, những người bỏ phiếu tán thành cuối cùng vẫn chiếm đa số, có lẽ người đàn ông trước mặt cũng chiếm một phần lớn lý do.
——Chỉ có một loại sợ hãi khác mới có thể chống lại sự sợ hãi. . . . . . . . . . . . .
Các thủy thủ trên tàu Scarborough lần lượt nhảy xuống Sea Lion, vui vẻ và hào hứng tiến vào kho để hàng, ở trên boong tàu tinh thần của những người phụ trách nhiệm vụ trông coi đám người Trương Hằng cũng rất thoải mái, chỉ có người đàn ông tên Lenny vẫn đang nhìn chằm chằm vào Malvin, với một dáng vẻ đầy suy ngẫm.
Lúc này con trai của chủ nông trường cũng đang rất bối rối, ngoại trừ cha mình thì hắn không quen biết ai ở lục địa, hắn bị bọn cướp biển bắt trên đường tới đây, hắn chắc chắn rằng hắn chưa từng quen biết cái tên nhóc kia, cũng như không biết tại sao các thủy thủ trên tàu Scarborough cứ nhìn chằm chằm vào mình, thậm chí Malvin không nhịn được mà hoài nghi liệu mình có thực sự giống vợ của đối phương không?
Đúng lúc một vài thủy thủ người Anh đang đùa giỡn với nhau về việc lấy được tiền và đến nơi đó vui vẻ thì anh chàng tên Lenny đột ngột thay đổi vẻ mặt và hét lên:
-Ta biết rồi, họ là cướp biển!!!
Hắn vừa nói vừa nâng khẩu súng kíp trên tay lên với tốc độ nhanh nhất, nhắm nó vào Malvin, với vẻ mặt đầy lo lắng.
Malvin sợ hãi muốn chết, không biết mình đã để lộ chỗ nào, thực tế, không chỉ có hắn, mà cả những người bạn của Lenny cũng hơi bối rối, thay vì giơ vũ khí lên, thì họ lại hỏi hắn.
-Ngươi bị điên à?!
Lenny nói rất nhanh:
-Ta nhớ ta đã nhìn thấy hắn ở đâu, ta đã nhìn thấy chân dung của hắn ở cảng! Khoảng mười tháng trước, có một tàu buôn bị cướp biển cướp, bọn cướp biển đã giết thuyền trưởng và không ít thủy thủ trên đó, chỉ đưa cho những hành khách còn lại một chiếc thuyền nhỏ, một xô nước và một ít thức ăn, nhưng sau đó những người kia đã được chiếc thuyền đi ngang qua cứu giúp, họ nói rằng bốn người trên tàu đã tham gia cùng hải tặc, trong số đó có người đàn ông mập mạp này, đặc điểm nhận dạng của hắn là rõ ràng nhất, cho nên ta cũng nhớ rõ nhất, à đúng rồi, nhóm người kia nói còn có một người Phương Đông, hẳn là người ở bên cạnh hắn đó.
Lenny nói được một nửa thì trên trán Malvin bắt đầu chảy mồ hôi lạnh, hắn vừa nói dứt câu cuối cùng, thì toàn bộ khuôn mặt của người con trai chủ nông trường cũng trở nên tái nhợt.
Malvin không ngờ vấn đề lại phát sinh ở đây, dù nhìn như thế nào thì cũng thấy khả năng sống sót của những người trên chiếc thuyền nhỏ trước kia không cao, đó là lý do tại sao trong hoàn cảnh khi ấy hắn đã chọn gia nhập cướp biển, rồi trở thành đầu bếp trên Sư tử biển để đổi lấy cơ hội sống.
Nhưng cuối cùng không ngờ rằng đoàn người lại được cứu sống một cách thần kỳ, nếu biết trước như thế thì hắn đã ở lại trên con thuyền đó, có khi bây giờ hắn đang thoải mái phơi nắng trong nông trường của bố mình rồi.
Càng tồi tệ hơn chính là sau khi họ sống sót trở về lại mang đến hàng loạt rắc rối tiếp theo, chuyện bốn người trở thành cướp biển đã bị tiết lộ, điều này cũng cắt đứt khả năng quay trở lại thế giới văn minh, trừ khi được nữ hoàng ân xá, nếu không họ sẽ mãi mãi mang thân phận cướp biển.
Tất nhiên, đây đều là những điều cần lo lắng trong tương lai, trước mắt còn nhiều điều khủng khiếp hơn đang đợi hắn.
Sau khi Lenny nói xong, nhóm thủy thủ người Anh phụ trách bảo vệ con tàu hiển nhiên cũng chú ý đến, lần lượt giơ súng kíp lên, bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng.
Chính lúc này, không biết là ai đã bóp cò trước.
Chỉ nghe thấy tiếng súng vang lên một tiếng, lúc này trái tim của người con trai chủ nông trường chợt co rút, đầu óc trở nên trống rỗng, hắn nghĩ rằng lần này mình chết chắc rồi, nhưng sau đó hắn mở mắt ra lại phát hiện trên người không có vết thương nào.
Thay vào đó, Lenny trước đó đã tiết lộ thân phận của hắn, đang cúi đầu và nhìn chằm chằm vào vết máu trên ngực mình, với vẻ mặt không dám tin.
Mãnh thú đã thức dậy sau giấc ngủ.