Sau khi giải quyết những tên quân nhân trẻ tuổi vô danh trước mặt, Trương Hằng cũng không thể an tâm nổi bởi vì ngay sau đó có thêm hai người nữa lao về phía hắn, hắn chỉ kịp thở dốc một hơi trước khi lao vào cuộc chiến một lần nữa.
Đợt hải tặc đầu tiên tấn công dữ dội, chúng theo đoàn thủy thủ Anh chạy tán loạn đến Scarborough khiến 90 khẩu pháo của con tàu hoàn toàn vô dụng, nhưng sau đó chúng lâm vào thế giao tranh khó khăn.
Dù thế nào đi nữa, có gần 700 người trên Scarborough, nhưng hải tặc thậm chí không thể đủ 200 người, ngay cả một đầu bếp như Malvin cũng phải tham gia trận chiến dưới bất lợi rất lớn về quân số.
Người thứ hai cầm một chiếc rìu lên máy bay trong tay, run rẩy lao vào đội quân đông đảo, nhưng hắn lập tức hối hận khi mới chạy được nửa đường. Đạn bay trong không khí, khói thuốc súng, tiếng la hét bên tai, xác chết trên mặt đất và máu chảy đang hành hạ thần kinh hắn.
Con trai của chủ nông trường muốn quay đầu chạy trở lại, nhưng bốn phía đều là bóng người, não hắn ngừng quay hoàn toàn vì sợ hãi. Khi hắn định thần lại thì đã đứng trên boong tàu Scarborough, bọn hải tặc sau khi xông lên thuyền ngay lập tức tản ra, tìm kiếm con mồi của chính mình. Khoảnh khắc tiếp theo có thứ gì đó ngoạm lấy bắp chân của hắn, Malvin cúi đầu xuống nhìn thấy một thủy thủ người Anh chỉ còn nửa khuôn mặt, nửa khuôn mặt còn lại bị thứ gì đó cắt xuống để lộ ra từng thớ thịt và xương cổ.
Con trai chủ nông hét lên một tiếng, đặt mông té lăn trên mặt đất, cái rìu ván trong tay cũng rơi xuống một bên, hắn gần như là lăn một vòng để thoát khỏi bàn tay kia, trong đầu chỉ còn lại có một ý nghĩ, chính là - thoát khỏi luyện ngục này, nhưng xung quanh hắn khắp nơi đều đang chiến đấu.
Cách hắn chưa đầy năm bước, một tên cướp biển đã bị bắn ít nhất sáu phát, nhưng hắn không chịu ngã xuống, vung con dao thủy thủ trên tay với đôi mắt đỏ hoe cho đến khi bị đâm vào bụng dưới, ruột lòi ra cả bên ngoài. Bên kia, một người lính đang hoảng loạn nạp đạn đã bị một chiếc rìu chặt đứt bàn tay cầm thuốc súng, hắn lăn lộn trên mặt đất đau đớn.
Malvin không dám nhìn thêm nữa, cúi đầu liều mạng bò về phía trước, nhưng mới bò được vài bước đã bị một bàn tay nắm cổ lôi khỏi mặt đất. Đó là một thủy thủ có vóc dáng khá khôi ngô, liếc qua vết máu trên người hắn đã có thể thấy được người này chiến tích cũng không tệ, hắn cười toe toét với con trai chủ nông, người đang tuyệt vọng đá đôi chân ngắn của mình.
Trong tay hắn nắm Quân Đao nhắm giữa lưng đối phương nhưng sau một khắc, trán hắn lại đột nhiên tuôn ra những vệt máu, thân thể tựa cột sắt chợt lung lay, cuối cùng ngã nhào xuống đất không nhúc nhích .
Trương Hằng lấy lại khẩu súng ngắn, vừa xử lý xong hai đối thủ, quay đầu lại đã thấy Malvin gặp nạn, vì vậy liền ra tay cứu người, nhưng hắn không ở đây quá lâu, nhanh chóng quay đầu đi ta phía bên kia.
Những tên cướp biển đã chiếm thế thượng phong tuyệt đối trong trận giao tranh đầu tiên. Đội súng kíp hầu như không thể phát huy đã bị đối thủ lao ta chém đến ngã nhào trên mặt đất, nhất là những tân binh kia, biểu hiện của họ là tệ nhất, chống cự không được bao lâu đã bắt đầu chạy tán loạn làm cho đội hình phía sau cũng rối loạn theo.
Đương nhiên, bọn cướp biển sẽ không bỏ lỡ cơ hội này, chúng lao vào chém ta tấp, chỉ trong khoảng thời gian năm sáu phút ngắn ngủi này đã có ít nhất hơn một trăm người thiệt mạng hoặc bị thương bên phía quân Anh. Tuy nhiên, Trương Hằng biết rằng đây chỉ là bề ngoài, với lợi thế về số lượng người của Scarborough, chỉ cần hắn có thể ổn định tình thế thì chuyện hải tặc thua cuộc chỉ còn là vấn đề thời gian.
Vì vậy, chỉ có một cách để giành chiến thắng trong trận chiến khó khăn này, đó là giết chỉ huy của con thuyền.
Tinh thần của các thủy thủ phía dưới, đặc biệt là những người mới vào nghề vô cùng bất ổn, không có chỉ huy, rất dễ gục ngã trước những thương vong thê thảm như vậy.
Người đàn ông có bộ râu đen cũng có ý nghĩ giống như Trương Hằng, hắn cũng là tên cướp biển làm cho quân đội Anh sợ hãi nhất, hắn lấy một địch mười, xung phong nhảy vào trong đám người liều chết, nơi hắn đi qua máu chảy khắp nơi, mà hắn tựa như không bao giờ cảm thấy mệt mỏi, về sau hắn còn chưa ra tay đã thấy quân Anh phía đối diện hỗn loạn, không ít người bị hào quang cuồng bạo trên người hắn làm cho sợ hãi.
Quăng hung khí trên tay, quay đầu bỏ chạy.
Hai người họ đang để mắt đến Elmer cách đó không xa, lúc trước còn thúc giục cấp dưới mang quân đao qua cho mình, vậy mà giờ đây thấy tình hình không ổn nên hắn cũng không nhắc đến chuyện xông ta giết người nữa, thay vào đó hắn bắt đầu nhìn xung quanh muốn khống chế một phần boong tàu chừa ra đường lui.
Nhưng nói ra điều này cũng có phần mất mặt, hắn vẫn chưa thể hạ quyết tâm.
Người lái chính ở bên đã hợp tác với hắn quá lâu, tất nhiên biết đối phương đang nghĩ gì. Elmer hy vọng rằng hắn có thể chủ động đề nghị, sau đó sẽ miễn cưỡng đồng ý. Thành thật mà nói, hắn cũng bị sốc trước khả năng chiến đấu của nhóm hải tặc này. Nhưng dù sao hắn cũng là một lão tướng của Bộ Hải quân, hắn cũng từng tham gia trận hải chiến Vịnh Duy Ca, chiến đấu với hạm đội Pháp nên sẽ không đến mức sợ hãi trước một nhóm cướp biển hung dữ.
Hắn thấy mặc dù tình hình hiện tại không tốt cho lắm, nhưng không thể nói là nguy hiểm, hắn đã phái người huy động nhân thủ rồi, chỉ cần chống đỡ một lúc chờ lực lượng mới tiến lên, cục diện sẽ dần dần xoay chuyển. Ngược lại, nếu lúc này vứt bỏ một tầng boong tàu đến lúc cướp lại sẽ không dễ như vậy nữa.
Vì vậy, lúc này hắn lựa chọn im lặng.